11
Cho đến khi xuống xe, Mặc Mặc vẫn còn ngẩn ngơ: “Ôi trời ơi, Giám đốc Kỷ… Giám đốc Kỷ… Giám đốc Kỷ…”
Tôi búng tay trước mặt ấy: “Này, tỉnh lại đi.”
Mặc Mặc và Kỷ Trường Chiêu học cùng trường, ấy là đàn em của .
Kỷ Trường Chiêu từ khi còn đi học đã là một sinh viên xuất sắc, và Mặc Mặc luôn coi là thần tượng.
Sau khi tốt nghiệp, ấy nỗ lực để vào việc tại Tập đoàn Lệ Vân.
Ánh mắt ấy dần chuyển về phía tôi, như bừng tỉnh từ một giấc mơ.
Mặc Mặc bồn chồn : “Trời ơi, vừa nãy em đã gì thế này, em dám để sếp chở em đi.”
Tôi xoa đầu ấy, nghiêm túc : “Đừng để bị CPU của tư bản ảnh hưởng. Sếp thì sao chứ? Vừa nãy sếp còn tài xế cho em đấy.”
Kỷ Trường Chiêu có một cuộc họp phải tham dự, nên sau khi đón chúng tôi, phải quay lại công ty.
Anh bảo tôi khi nào đi chơi xong thì nhắn tin cho .
Nhìn thấy sự thân mật giữa tôi và Kỷ Trường Chiêu, Mặc Mặc đã hiểu tại sao tôi lại chắc chắn rằng Cố Liên và Kỷ Trường Chiêu không có gì với nhau.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, thốt lên: “Chị à, chị là chị duy nhất của em.”
“Em không ngờ cả đời mình lại có cơ hội bám ‘đùi to’ như thế.”
Mặc Mặc khoác tay tôi, ánh mắt lấp lánh: “Chị em lại chính là bà chủ của em, từ nay em ở Tập đoàn Lệ Vân có thể ‘ngang ngược’ mà đi rồi.”
Tôi , gõ nhẹ vào trán ấy: “Em là cua hay sao mà đòi đi ngang? Nhưng chị không muốn ai biết về chuyện này, nên em giữ bí mật giúp chị nhé?”
Mặc Mặc vội vàng gật đầu: “Em hiểu mà, em hiểu.”
Chỗ mà Mặc Mặc muốn đi là một cửa hàng trang sức mới nổi.
Nhưng lúc này, tâm trí ấy dường như không còn ở chỗ trang sức nữa.
Mặc Mặc rên khẽ, rồi thì thầm hỏi tôi: “Vậy Cố Liên là vì cái gì nhỉ?”
Tôi mất một giây để hiểu ra, rằng ấy đang hỏi về việc Cố Liên giả vờ là phu nhân của tổng giám đốc.
Tôi chỉ nhún vai: “Ai mà biết .”
Mặc Mặc rõ ràng còn sốt ruột hơn tôi: “Vậy cứ để ta ‘mượn hổ oai’ sao?”
Nhìn thấy Mặc Mặc tức tối, tôi không nhịn liền bẹo má ấy.
“Cứ kệ ta đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
Tôi ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy bộ trang sức mà tôi đang ngắm ra.
Vừa định , bỗng có một giọng xen vào: “Bộ trang sức này tôi muốn mua.”
Mặc Mặc hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Cố Liên đứng giữa vài người đồng nghiệp, nghiêng đầu tôi : “Trì Kha, bộ trang sức này để tôi mua không?”
Mấy người đồng nghiệp kia cũng hùa theo: “Đương nhiên rồi, Tiểu Liên là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Lệ Vân, ai dám tranh giành với phu nhân tổng giám đốc chứ?”
“Còn không biết mình là ai nữa.”
Mặc Mặc tức giận: “Cô…!”
Cố Liên liếc Mặc Mặc, không phủ nhận những lời của mấy người đồng nghiệp.
Cô ta vẫn giữ nụ thường thấy, ánh mắt đầy ngạo mạn, như đang cá cược rằng tôi sẽ không dám ra sự thật.
Mục đích tôi giấu danh phận là để tránh phiền phức, chứ không phải vì tôi không dám ra.
Trước khi kết hôn với Kỷ Trường Chiêu, tôi đã là quản lý của Tập đoàn Lệ Vân.
Còn xa hơn nữa, trước khi rời khỏi nhà họ Trì, tôi từng là tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Trì thị, chính tôi đã cứu Trì thị khỏi cảnh sản.
Tôi có đủ năng lực để tự tin vào bản thân.
Nhưng tôi không muốn tranh cãi hay chơi trò chứng minh bản thân với bọn họ.
Dù sao thì tôi cũng không giống Cố Liên, càng thiếu thốn thứ gì thì càng phải khoe khoang thứ đó.
Tôi khẽ ngăn Mặc Mặc đang định lên tiếng thay tôi, rồi mỉm với Cố Liên: “Bộ trang sức này đâu phải độc bản. Trưng bày ra là để người ta mua, mua nó thì có liên quan gì đến tôi.”
Nhìn giá tiền, tôi khẽ nhướng mày: “Có vẻ lần trước tôi để bồi thường hơi ít rồi.”
Nghe tôi nhắc lại chuyện cũ, nụ trên mặt Cố Liên suýt nữa không giữ nổi.
Những đồng nghiệp đứng sau ta tất nhiên không hiểu tôi đang gì.
Nhưng có vẻ họ muốn sự, nên một người bất ngờ lên tiếng chất vấn: “Trì Kha, hai người vừa từ xe của Giám đốc Kỷ bước xuống phải không?”
“Sao không biết xấu hổ mà muốn kẻ thứ ba chen vào hả?”
“Kẻ thứ ba?”
Nghe tôi không nhịn bật .
Tay tôi vuốt qua chiếc nhẫn trên ngón, mắt thẳng vào Cố Liên, chậm rãi : “Ai mới là kẻ thứ ba, trong lòng chắc hẳn rõ nhất.”
Tôi nửa vòng tay qua Mặc Mặc, quay người định bước đi, rồi chợt dừng lại.
“À, xin lỗi nhé, tôi suýt quên.”
Tôi nhếch môi , thẳng vào Cố Liên: “Cô cố gắng quyến rũ mà không thành công, đến mức còn chưa coi là kẻ thứ ba đâu.”
Nụ trên mặt Cố Liên lập tức tan biến, gương mặt thanh tú của ta vặn vẹo.
Cô ta nghiến răng, căm phẫn trừng mắt tôi: “Trì Kha, cứ chờ đấy.”
Tôi chớp chớp mắt, không chút bận tâm: “Được thôi, tôi chờ .”
Khi quay đi cùng Mặc Mặc, ấy rõ ràng có chút lo lắng.
“Sao em có cảm giác ta có vấn đề .”
Mặc Mặc không nhịn quay lại Cố Liên, lo lắng hỏi tôi: “Chị Kha, thật sự không sao chứ?”
“Đừng lo.”
Mặc dù không biết Cố Liên định gì, tôi không hề cảm thấy hoảng hốt.
Tôi nghiêng đầu với Mặc Mặc: “Con mẻ đó chỉ giỏi phông bạt”
“Mà phông bạt thì…”
“Đụng là đổ.”
Bạn thấy sao?