Ngoại truyện Tống VănLục Dao với tôi rằng, Vi Vi đối xử với tôi lạnh nhạt là vì ấy không nhận ra mình đã tôi.Thực ra tôi không dám tin.Dù sao ấy cũng là người tỏa sáng như .Tôi luôn lo lắng rằng tính cách trầm lặng của mình sẽ khiến ấy cảm thấy tôi không ấy. Hoặc khiến ấy cảm thấy mình là người không quan trọng.Bố mẹ tôi là những người như , mặc dù họ nhau, họ chưa bao giờ thể hiện ra.Tôi hy vọng Vi Vi biết rằng tôi ấy.Tôi luôn thỉnh thoảng chuẩn bị quà cho ấy, thậm chí còn học theo cách tỏ trên mạng để tỏ .Nhìn thấy khuôn mặt ấy cố gắng nhịn , hình như cách của tôi không đúng lắm.Mặc dù tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ, thấy ấy , tôi rất vui.Từ nhỏ tôi đã tự lập, thích ở một mình, cũng không cảm thấy đơn. Nhưng sau khi gặp Vi Vi, vào ban đêm, tôi sẽ cảm thấy đơn, sẽ nghĩ nếu lúc này ấy ở bên cạnh tôi thì tốt biết mấy.Có lẽ đây là .Lâm Diệu Diệu tốt nghiệp muốn đến thành phố A phát triển, ban đầu tôi không định tiếp đón.Dù sao tôi cũng đã quên ấy trông như thế nào rồi.Ở sân bay, tôi cứ nghĩ mãi đến biểu cảm của Vi Vi khi thấy Lâm Diệu Diệu, tôi không nhịn .Kết quả, Vi Vi dường như không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của Lâm Diệu Diệu.Khi Lâm Diệu Diệu khoác tay tôi, tôi đã cố gắng hết sức để không đẩy ấy ra.Lúc lên xe, thấy hành tuyên bố chủ quyền của Vi Vi, trong lòng tôi thực sự rất hả hê.Tôi đã đưa Vi Vi đến công viên giải trí, Lục Dao rằng, kỳ nghỉ hè năm lớp 12, Vi Vi đã đến công viên giải trí một lần, sau đó không bao giờ đến nữa.Kế hoạch ban đầu là tôi sẽ đưa Lâm Diệu Diệu đi tàu lượn siêu tốc, để kích thích Vi Vi.Nhưng chỉ cần thấy Vi Vi, tôi sẽ không thể bất cứ điều gì có thể khiến ấy buồn.Lục Dao rằng, chỉ khi ép Vi Vi ra ngoài, ấy mới có thể đối mặt với chính mình.Nhưng tôi không muốn, tôi sợ Vi Vi thực sự không thích tôi.Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là một người nhát gan như .Tôi cứ nghĩ rằng ở công viên giải trí có thể thấy Vi Vi mà tôi gặp lần đầu tiên, nụ rạng rỡ, vẻ ngây thơ như trẻ con, giống như một tia nắng chiếu thẳng vào trái tim.Tôi biết trong lòng Vi Vi có một người, chỉ là tôi chưa bao giờ tìm hiểu sâu người đó là ai.Hôm đó ở công viên giải trí, tâm trạng ấy không tốt, may mà lúc cuối cùng chuẩn bị ra về, tôi lại thấy ấy vui vẻ.Như là tốt rồi, chỉ cần lúc này ấy tôi là .Sau đó, cuối cùng tôi cũng gặp ta.Anh ấy rất đẹp trai, lên trông vừa lưu manh vừa hư hỏng. Cảm giác tôi và ta như người của hai thế giới . Nghĩ đến việc Vi Vi lại thích kiểu người này, tôi thật sự hơi buồn. Tôi nhàm chán như , liệu Vi Vi có bao giờ thích tôi không?Anh ta đến hợp tác với công ty của Vi Vi.Vi Vi chưa bao giờ chính thức nhấn mạnh thân phận trai của tôi như , ngay cả trước mặt Lâm Diệu Diệu.Và tôi cũng nhận ra ánh mắt ấy Vi Vi có gì đó khác lạ.Có lẽ là trực giác mách bảo, tôi biết lần này ta đến không chỉ đơn thuần là bàn chuyện hợp tác.Lâm Diệu Diệu cũng xen vào. Tôi cứ nghĩ mình sắp mất ấy rồi.Nhưng không, Vi Vi cuối cùng cũng chịu với tôi chuyện trước kia.Bố ấy là chủ tịch tập đoàn, có con riêng, mấy hôm trước cuối cùng cũng ly hôn với mẹ ấy. Con riêng đưa vào nhà.Khi về những chuyện này, ấy rất vui vẻ.Cô ấy kể rằng trước đây mình cũng là trà xanh, giờ đã nghĩ thông rồi. Hết là hết , Giang Vi Vi năm đó thật sự đã từng Cố Viễn.Nhưng dù sao đó cũng là chuyện quá khứ, Giang Vi Vi của hiện tại đã quyết định tôi.Bước ngoặt có lẽ là lúc Lục Dao sinh con, Vi Vi , khi Lục Dao ở trong phòng phẫu thuật, ấy rất lo lắng, chỉ muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.Đến lúc ra khỏi cửa bệnh viện mới để ý thấy Cố Viễn cũng đến.Cô ấy mới nhận ra, bản thân mình đã không còn ta nữa rồi.Tôi rất vui.Vi Vi kể lể từng chuyện tôi âm thầm vì ấy, mặt tôi càng lúc càng đỏ.Dạ dày ấy không tốt, việc lại liều mạng, tôi chỉ có thể mua chuộc thư ký của ấy, tự tay cơm hộp cho ấy.Công ty ấy đang trong giai đoạn khởi nghiệp, tôi chỉ có thể giúp ấy tìm kiếm thêm khách hàng.Cô ấy không có nhân viên phù hợp, tôi liền thay ấy đi tuyển dụng, đào người.Cô ấy không muốn người khác biết chuyện nhà mình, tôi liền giả vờ như không biết gì.Tôi chỉ muốn dùng tất cả khả năng của mình để đối xử tốt với ấy.Tôi đã thích ấy từ hồi cấp ba, cuối cùng cảm này cũng có kết quả.Vi Vi cầu hôn tôi, là chuyện nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến.Tôi ấy, nếu nhất định phải thêm thời hạn, thì đó chính là mãi mãi.
Bạn thấy sao?