Trà Xanh Gặp Trà [...] – Chương 11

Ngoại truyện Lâm Diệu DiệuTôi là Lâm Diệu Diệu.Tôi là trà xanh, hơn nữa còn là một thanh mai trà xanh đạt chuẩn.Tôi thích Tống Văn, nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi định đến thành phố A phát triển.Dù bố mẹ đã sắp xếp công việc ổn định cho tôi, tôi vẫn quyết tâm đến thành phố A.Tôi giả vờ như vô để lộ ý định muốn đến thành phố A phát triển với mẹ của Tống Văn.Không ngờ Tống Văn lại chủ liên lạc với tôi, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, xét cho cùng ấy là người có tính cách xa cách.Tôi cầm điện thoại, hít thở sâu để bình tĩnh lại.Nghe điện thoại mới biết ấy muốn tôi diễn vai thanh mai trà xanh của ấy.Cô em thanh mai trúc mã tốt bụng.Tôi vui vẻ đồng ý. Coi như tôi “thượng phương bảo kiếm” đi cướp người rồi.Tôi thích ấy, tôi thích ở gần ấy, thích mùi nước hoa gỗ thông trên người ấy.Nhưng tôi cũng không quên nhiệm vụ của mình.Tôi tự nhủ, mình không phải trà xanh, mình chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.Lúc ở dưới nhà bọn họ.Tôi thấy trong mắt Tống Văn chỉ có Giang Vi Vi. Cũng cảm nhận sự lạnh nhạt của Giang Vi Vi.Người mà tôi trân trọng như , sao có thể trở nên nhỏ bé trước mặt Giang Vi Vi như thế.Tôi thêm WeChat của thân Giang Vi Vi, báo cáo hình với ấy.Thật ra tôi không vui, ánh mắt Tống Văn luôn đặt trên người Giang Vi Vi.Ngay cả một chút ánh cũng không dành cho tôi.Điều khiến tôi buồn nhất là lúc ăn cơm riêng với Giang Vi Vi.Tôi hỏi ấy, không tại sao còn ở bên nhau.Ánh mắt khiêu khích của ấy, khiến tôi cảm thấy không đáng thay cho Tống Văn.Sao có thể thích ta chứ?Tôi đã gặp người mà Giang Vi Vi thích.Hơn nữa tôi cũng ra, người đó thích Giang Vi Vi.Hai người các người nên duyên vợ chồng, nhường Tống Văn cho tôi đi.Chuyến cắm trại khiến hai người đàn ông kia biến thành chiến trường nhân gian. Tôi ngồi bên trái Tống Văn, theo luật, ấy nên với tôi “Anh em”.Nhưng ấy không , ấy thà chịu , dù chỉ là một câu “Anh em” trong trò chơi, tôi cũng không nghe.Rồi tôi nghe thấy lời tỏ chân thành của Tống Văn.Nhưng tôi vẫn không cam lòng, tôi vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, hy vọng cuối cùng Giang Vi Vi sẽ nhận ra mình thích Cố Viễn.Bọn họ nên đôi lứa, tôi an ủi trái tim bị tổn thương của Tống Văn.Chỉ vài tiếng đồng hồ đã khiến tôi rõ hiện thực.Ở bệnh viện, tôi và Cố Viễn cách Giang Vi Vi không xa, ấy hoàn toàn không hề ý đến chúng tôi.Lúc lo lắng nhất, người mà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y là Tống Văn.Cuối cùng tôi cũng tin lời phán đoán của thân ấy, Giang Vi Vi chỉ là chưa bước ra khỏi hồi ức của chính mình.Cô ấy Tống Văn.Tôi nộp đơn xin nghỉ việc, bàn giao công việc.Trong tiệc đầy tháng con trai của thân ấy, tôi chính thức lời tạm biệt.Chỉ là tôi , chị phải đối xử tốt với Tống Văn, nếu không, tôi sẽ quay lại.Chỉ là chúng tôi đều biết, dù tôi có quay lại hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Thôi , ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đầy đường.Người sau tốt hơn, người sau ngoan hơn!.............Phân cách............Lời tác giảToàn văn hoàn, ngoại truyện của Cố Viễn không viết nữa, ha ha ha haCó ai muốn xem không?Không viết nữa, chẳng qua là người từng ta, sau khi rời đi thì không còn nữa. Mà ta mới phát hiện ra trái tim mình.Cố Viễn có thật sự Giang Vi Vi không?Là không cam tâm?Hay là vì thời gian trôi qua, Giang Vi Vi đã trở thành người phụ nữ độc lập quyến rũ, trở thành dáng vẻ mà ta thích.Chỉ là không ai có thể mãi đứng yên một chỗ.Dù Giang Vi Vi có đứng yên tại chỗ, khi Cố Viễn quay đầu lại cũng sẽ không thích ấy nữa.Vì , điều chúng ta cần , không phải là đứng yên một chỗ chờ đợi một người, mà là phải biến bản thân mình thành người tốt hơn.Chuyện cũ không thể đuổi theo, tương lai vẫn còn đó!Câu chuyện này kể xong rồi, các .( Hoàn toàn văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...