Trà Xanh Gặp Trà [...] – Chương 8

Cố Viễn cũng rất bận rộn, như con bướm , bay tới bay lui. Quả nhiên, việc Cố Viễn con thích đã khắc sâu vào DNA của ấy rồi.Hoàng hôn buông xuống, mọi người bắt đầu chơi trò chơi. Cố Viễn luôn là nhân vật chính của trò chơi, Tống Văn không định tham gia, không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, cuối cùng cũng đồng ý.Nhìn bộ dạng nhăn nhó của ấy, tôi lại muốn . Lâm Diệu Diệu xung phong ngồi cạnh Tống Văn.Cố Viễn đi lấy đồ uống, về hơi muộn, cố chen vào ngồi cạnh tôi.Khi chơi trò Củ Cải Ngồi Xổm, bắt đầu chia nhóm, bốn người chúng tôi ngồi cùng nhau, cũng chia vào cùng một nhóm. Lúc đầu tôi vẫn theo kịp, về sau hoàn toàn dựa vào Tống Văn, ấy nắm tay phải của tôi, giúp tôi theo kịp nhịp điệu ngay lập tức.Cuối cùng chúng tôi lại thắng, tôi nghĩ chắc họ đang lén lút ưu ái lãnh đạo, dù sao hai sếp đều ở trong nhóm chúng tôi cả mà.Cố Viễn vẻ mặt ấm ức với tôi: "Vi Vi, em không để ý gì cả, vừa rồi cũng không nhắc nhở ."Tôi không trả lời, mà mỉm Tống Văn, Tống Văn cúi đầu tôi."Thôi nào, giám đốc Giang, đừng rải cơm tró nữa.""Đúng đúng đúng, cho hội FA chúng tôi một con đường sống đi.""Nào nào nào, ăn thôi."Tống Văn và Cố Viễn mỗi người cầm một xiên thịt đưa đến trước mặt tôi, tôi do dự 0.3 giây. Lâm Diệu Diệu đã cướp lấy xiên thịt bò trong tay Tống Văn.“Chị Vi Vi, em biết chị không thích ăn thịt bò, em thích ăn nhất đấy, cảm ơn Đại Thiết Đầu nhé.” Lâm Diệu Diệu vừa há miệng định ăn thì bị tôi giật lại.“Của tôi!” Tôi ném ra hai chữ như thể tuyên bố chủ quyền.Khóe mắt liếc thấy tay Cố Viễn đang lơ lửng trên không trung đầy ngượng ngùng.Anh ấy tự mình dựa vào lan can ăn.Nghỉ ngơi một lát, chúng tôi bắt đầu vòng chơi thứ hai. Lâm Diệu Diệu đề xuất trò chơi “Anh em, đồ mặt dày”.Luật chơi rất đơn giản, phải “Anh em” với người bên trái, và “Đồ mặt dày” với người bên phải.Nếu ai đó sai sẽ bị , có thể là rượu, thật hoặc thử thách.Tống Văn ngồi bên phải tôi, Cố Viễn ngồi bên trái tôi. Theo luật, tôi phải “Anh em” với Cố Viễn.Tôi không nên lời, ngay cả khi tốt nghiệp cấp ba, lúc tỏ , ba chữ này tôi cũng không thể ra.Với Tống Văn, tôi cũng chưa từng . Tôi luôn cảm thấy, đây như một lời hứa, là lời hứa chỉ có thể một lần.Tôi ngượng ngùng chai rượu trên bàn, thầm tính toán xem mình có thể uống bao nhiêu ly.Trước khi trò chơi bắt đầu, Tống Văn lại học theo chiêu trò của Cố Viễn, cầm mấy chai rượu chen vào giữa tôi và Cố Viễn.Tiếng hò reo vang lên. Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên chúng tôi.Tôi cũng không ngờ Tống Văn lại thực sự đổi chỗ.Trò chơi bắt đầu ngay lập tức, Cố Viễn ngồi bên phải tôi. Lâm Diệu Diệu cũng không chịu thua kém đổi chỗ sang bên trái Tống Văn.Cô ta cúi xuống, tôi với vẻ mặt đắc ý.Bốn người chúng tôi, chỉ có mình tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ.Trò chơi bắt đầu, những người phía trước chơi khá tốt, chỉ có thư ký nhỏ của tôi nhầm thành “Em... đồ mặt dày.”Đến lượt Cố Viễn, ấy với tôi “Anh em”. Không giống như những người khác nhanh và mơ hồ khi chơi trò chơi.Mà là một câu rõ ràng, rành mạch: “Anh em”.Khi nghe thấy câu này, tim tôi như lỡ một nhịp, đây là câu mà Giang Vi Vi năm 18 tuổi muốn nghe nhất.Tôi bị , tôi chọn uống rượu. Tôi cầm ly rượu lên, chưa kịp đưa đến miệng thì tay Tống Văn và Cố Viễn cùng lúc nắm lấy ly rượu.“Để uống thay Vi Vi.” Hai người đồng thanh, tiếng hò reo càng lúc càng lớn.Tôi đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.“Anh là trai của em.” Quả nhiên, câu này của Tống Văn là đòn chí mạng.Bắt đầu từ tôi, tôi nhanh chóng với Tống Văn: “Anh em”. Nói xong, tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.Tống Văn cũng sững người, theo luật chơi thì ấy phải bị . Tống Văn không hai lời, uống cạn một ly.Tôi ngồi bên phải Tống Văn, theo luật, ấy phải với tôi “Đồ mặt dày”.Mọi người đều tỏ vẻ hóng chuyện, chờ đợi Tống Văn “Đồ mặt dày” với tôi.Lâm Diệu Diệu càng thêm đắc ý, chờ đợi Tống Văn “Anh em” với ta.Tống Văn lại sai, ha ha ha ha, ấy Lâm Diệu Diệu, rõ ràng từng chữ: “Đồ mặt dày”.Phải rằng, đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất của tôi trong ngày hôm nay. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...