Hàng mi dài màu đen che phủ ánh mắt sâu thẳm ấy.
Thấy sắp hôn xuống, tôi chợt bừng tỉnh.
Nghiêng đầu né đi.
Môi chỉ vừa kịp chạm vào vành tai tôi.
Làn môi ấm nóng ấy khiến đầu tôi như nổ tung.
Tôi vội vàng đẩy mạnh Thẩm Trạch Xuyên ra.
Rồi không biết xấu hổ hay hoảng sợ—tôi bỏ chạy.
7
Tối hôm đó tôi bỏ chạy, để mặc Thẩm Trạch Xuyên lại phía sau.
Về đến nhà, tôi nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.
Sao mình lại để bị Thẩm Trạch Xuyên quyến rũ chứ?
Tôi công nhận, trông ta cũng có chút nhan sắc.
Nhưng chỉ vì một cái hôn mà suýt nữa tôi đã “ngã ngựa” là sao?
Chắc chắn là vì tôi nhịn quá lâu.
Đến mức thỏ trong ổ cũng muốn bắt ăn thịt rồi.
May mà sau khi tỉnh rượu, Thẩm Trạch Xuyên không nhắc lại chuyện đó.
Chắc cũng thấy mất mặt.
Vài ngày sau, mọi thứ yên ắng hẳn.
Cho đến khi Thẩm Như Vi tìm đến nhà.
Không biết trai ta đã thuyết phục kiểu gì.
Mà ta thật sự mang quà tới xin lỗi tôi.
Miệng thì bĩu ra, mặt mũi đầy miễn cưỡng.
Còn thiếu điều muốn lật cả tròng mắt lên trần nhà.
Thực ra tôi chẳng quan tâm ta gì về mình.
Dù ta có kiểu gì, tôi cũng không vì ta mà thay đổi.
Nhưng cảnh ta bị ép đến khó chịu…
Cũng thấy sướng trong lòng thật.
Tôi pha một tách cà phê, vừa uống vừa ngồi thư thả.
Nhìn ta đứng giữa phòng khách, ngượng đến mức không biết nên bước tới hay rút lui.
“Dư Sanh Sanh! Tôi đã xin lỗi chị rồi, chị không mách với tôi nữa đâu đấy!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê vừa pha, hương thơm dịu dàng lan tỏa, lòng cũng thấy dễ chịu hẳn.
Tâm trạng tốt, nên tôi chẳng muốn đôi co với ta.
“Biết rồi, đi đi.”
Thẩm Như Vi như đại xá, quay người bước ra.
Nhưng vừa tới cửa lại đột nhiên quay lại.
“Dư Sanh Sanh, chị đối xử với tôi tốt một chút đi!
Bỏ lỡ ấy rồi sẽ chẳng còn ai chị đến thế nữa đâu!”
Tôi nhướng mày:
“Sao tự nhiên lại thành người phát ngôn cho mình rồi?”
Cô ta miễn cưỡng :
“Lần trước chị bỏ ấy lại cái chỗ đó, là tôi phải đi đón ấy về.
Lên xe rồi ấy cứ ngẩn ngơ, ngồi đờ người mãi, rồi mới hỏi tôi —
Mấy nếu ghét một người, có phải sẽ rất bài xích chuyện tiếp thân mật không?
Tôi đoán ngay là đang chị.
Anh tôi từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng giỏi, mà chỉ có chị là khiến ấy bó tay chịu trói!
Hồi nhỏ để biết tin tức về chị, ấy còn năn nỉ bà nội đăng ký cho tôi học múa ba-lê cùng nữa đấy!
Dư Sanh Sanh, chị là đầu tiên tôi thích.
Nếu chị đối xử với ấy không tốt, người đầu tiên không tha cho chị… là tôi!”
Rầm!
Cánh cửa đóng lại trước mặt tôi.
Tôi sững người.
Chợt nhớ đến tối hôm đó ở quán bar, Thẩm Trạch Xuyên trong men say đã tôi là mối đầu của ấy.
Lúc ấy tôi không để tâm, cứ tưởng bừa.
Nhưng giờ nghĩ lại…
Khi hôn tôi, ánh mắt ấy thực sự đầy cảm .
Cả cái cách tôi, vừa sâu vừa khó đoán…
Là diễn quá đạt, hay là… thật lòng?
Dạo gần đây những chuyện xảy ra giữa tôi và thật quá mức mập mờ.
Tôi cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, quyết định tìm cơ hội chuyện nghiêm túc với một lần.
Nhưng suốt nửa tháng sau đó, tôi không hề gặp Thẩm Trạch Xuyên.
Anh bận đến mức dọn luôn vào công ty để ở.
Còn tôi, sắp tới kỳ nghỉ hè, phòng tập nhảy cũng bắt đầu vào mùa cao điểm.
Cho đến sinh nhật của Tống Vãn Ninh, tôi mới có chút thời gian thở.
Tôi tranh thủ rời lớp sớm nửa tiếng để về thay đồ và lấy quà.
Không ngờ lại đụng phải Thẩm Trạch Xuyên ở nhà.
Anh có vẻ vừa tắm xong.
Mặc đồ ở nhà màu xám, tóc còn ướt rũ xuống trán,
không còn vẻ sắc bén thường ngày mà lại trông có chút trẻ trung thư sinh.
Tôi buột miệng hỏi:
“Sao về sớm thế?”
Thẩm Trạch Xuyên hơi ngẩn người hai giây, rồi bình thản đáp:
“Công việc xong sớm nên về trước.”
Anh trông không ổn lắm.
Mặt hơi tái, chỉ mới vài hôm không gặp mà gò má đã hóp lại.
Giọng cũng khàn hẳn đi.
Tôi chỉ “ừ” một tiếng, không hỏi thêm, rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Anh thì ngồi trong phòng khách xem cổ phiếu.
Đây mới chính là kiểu tương tác thường ngày giữa chúng tôi.
Quãng thời gian trước đúng là có hơi quá mờ ám rồi.
Chắc tại rượu cả thôi.
Khi tôi thay đồ xong bước ra ngoài, thì thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng đã đổi đồ từ lúc nào.
Ăn mặc chỉnh tề như thể chuẩn bị đi dự lễ trao giải.
Thấy tôi đứng ngây ra ở cửa, hất cằm về phía tôi:
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?