Trái Tim Không Tha [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Tôi không một lời, thay đồ ngủ thật nhanh, cố nén lửa giận trong lòng.

Nhưng sự run rẩy của cơ thể đã tố cáo tất cả.

Hách Kỳ vội vàng bước lại, có chút lo lắng:

“Không khỏe à? Em lại thấy mệt ở đâu?”

Anh ta mở ngăn kéo tủ đầu giường lục tìm th/u o^c, miệng còn không quên càu nhàu:

“Em ấy à, bị chiều hư rồi. Nói chuyện đàng hoàng mà cũng nổi giận.”

Tôi liếc ta một cái, bước ra cửa sổ xuống sân.

Trước cổng nhà có một bé đang đứng, mặc áo sơ mi ca-rô xanh trắng, quần short bò, bên cạnh là chiếc vali cũ.

Khác hẳn với vẻ nhợt nhạt ốm yếu của tôi, ta tươi tắn rạng rỡ, trẻ trung đến chói mắt.

Như trái đào vừa chín mọng dưới nắng sớm, mịn màng đến từng sợi lông tơ trên gò má cũng thấy rõ.

Cô ta bước lên một bước.

Giúp việc Tôn cau mày trừng mắt:

“Ui trời ơi, đứng yên đó đi, đừng có nhúc nhích gì hết, giày toàn bùn đất kìa.”

Cô bé luống cuống, tranh thủ lúc không ai để ý lôi khăn ướt ra lau đế giày.

Vừa tội nghiệp vừa đáng .

Lúc giúp việc Tôn dọn cỏ, bà ta còn lẩm bẩm chua ngoa:

“Nhìn bề ngoài hiền lành, ai ngờ thủ đoạn thế. Hôm vợ ông chủ lên b/àn m/ổ, mà còn bám riết bắt ông đi đón. Dưới mũi không có miệng chắc? Không biết hỏi đường à?”

Đúng lúc ấy, Hách Kỳ mang lọ th/uo^c đến.

“Manh Ninh đến từ 6 giờ sáng, sợ phiền vợ chồng mình nên không dám gọi, cứ đứng ngoài cổng mãi.”

Tôi quay đầu ta.

Người đàn ông này, gần 40 tuổi mà vẫn phong độ, vóc dáng săn chắc nhờ tập luyện đều đặn — quả thật rất thu hút.

Bao năm nay, mấy trẻ lao vào ta hết lớp này đến lớp khác.

Hách Kỳ vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau:

“Con bé luôn tự kiếm việc thêm, hè này định đi ở thành phố. Nhưng lại quên xin ở lại ký túc, ngoài thì không đủ tiền. Nhà mình rộng, để nó ở một phòng có sao đâu.”

Tôi không đáp.

Hách Kỳ dụi cằm vào cổ tôi, khẽ hôn lên gáy:

“Cửa hàng mới của em dạo này bận rộn lắm đúng không? Vừa hay bảo con bé chạy việc vặt. Trẻ quê mà, ngoan, lại siêng năng.”

Tôi nghiêng người tránh nụ hôn:

“Anh dẫn người về rồi, em còn có thể gì nữa? Còn nữa…”

Tôi liếc xuống lọ thu/o^c đang cầm:

“Đây là melatonin. Thu/o^c của em để ở tủ riêng.”

Hách Kỳ gượng , tùy tiện ném lọ th/uo^c lên giường:

“Thế thì đi đây. Lát mua cho em cái túi xách nhé.”

Tôi “ừ” khẽ.

Hách Kỳ vừa rời khỏi, tầng dưới lập tức vang lên tiếng chuyện.

Tôi lần nữa bước ra cửa sổ, kéo nhẹ rèm, xuống.

Cô bé đứng trước mặt Hách Kỳ, trông nhỏ bé mỏng manh, ngước mắt ta, lí nhí gọi:

“Chú Hách…”

Hách Kỳ mỉm gật đầu, lấy khăn tay ra lau môi thật kỹ.

Ánh mắt ta ánh lên vẻ… chán ghét.

Tôi như bị người ta tát thẳng vào mặt.

Áp tay lên cổ, nơi vừa bị ta hôn qua nóng ran như lửa thiêu.

Chúng tôi đã ba năm không còn quan hệ vợ chồng, cùng lắm là vài cái hôn.

Hách Kỳ chuyện chăn gối dễ khiến tôi phát bệ/nh nên hạn chế.

Nhưng tôi biết… đó chỉ là cái cớ.

Chúng tôi kết hôn 13 năm.

Anh ta sớm đã chán tôi rồi.

Lúc này, Hách Kỳ gọi chị giúp việc Lý:

“Chuẩn bị bữa sáng cho Ninh Ninh.”

Sau đó quay sang bà Tôn:

“Đến phòng bà chủ lĩnh lương tháng này, xong hôm nay thì nghỉ việc.”

Cô bé rơm rớm nước mắt:

“Chú Hách, cháu không sao đâu…”

Hách Kỳ dịu dàng :

“Có ở đây, không ai phép bắt nạt cháu.”

Tôi kéo rèm giường lại, mặt không cảm , lấy điện thoại gửi tin nhắn:

【Bà Tôn, đừng cãi nhau với ông chủ. Tôi có căn hộ ở khu Nam, bà thu dọn rồi đến đó ở. Vài hôm nữa, có thể tôi cũng sẽ chuyển sang đó.】

【Bảo con trai bà Trình Thần đến đón, tôi có chuyện cần nhờ cậu ấy.】

Sắp xếp xong xuôi, tôi cất điện thoại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Cuộc hôn nhân này, tôi đã chẳng còn kiên nhẫn.

Nhưng lại chẳng thể rút ra .

2.

Tôi tên là Lam Ân.

Thực ra… tôi không thuộc về thế giới này.

Mười lăm năm trước, tôi xuyên vào một bộ truyện tên Tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa, nhiệm vụ là chinh phục nam chính Hách Kỳ.

Thế ban đầu tôi là “chim hoàng yến” mà trai Hách Kỳ nuôi nhốt.

Hai năm đầu, tôi bị giam lỏng, chịu đủ loại tra tấn và “ cưỡng ép”.

Sau đó tôi và Hách Kỳ gặp gỡ rồi nhau.

Tôi biết rõ cảm đó không thuần khiết, trong mắt ta, tôi là gi/án đi/ệp, là công cụ tr/ả th/ù trai mình.

Hách Kỳ là con riêng. Mẹ ta bị vợ cả đuổi đến mức phải ch .t.

Anh thề sẽ khiến trai là Hách Hiển và cả gia đình bên nội phải trả giá.

Như bao truyện sủng khác, nam chính thắng tất cả, kẻ phản diện bị tr/ừng p/hạt.

Tôi khoác váy cưới bước vào lễ đường bên cạnh .

Nhưng đúng hôm cưới, Hách Hiển – kẻ thất bại – điên lên, cướp tôi đi.

Trong lúc giằng co, hắn nổ súng bắn Hách Kỳ.

Tay bị thương, Hách Kỳ không thể lái xe.

Anh nhờ tài xế lão Trương lái nhanh đuổi theo, không biết rằng lão Trương vốn đã nhận tiền của Hách Hiển từ trước.

Lúc xe đang chạy, lão Trương vốn đã uống th/uo^c độc, mơ màng l/ao thẳng xu/ống v/ực.

Lão ch .t ngay, Hách Kỳ bị thương n/ặng, cấp cứu không kịp, trở thành người thực vật.

Còn tôi lại bị Hách Hiển bắt giữ lần nữa.

Khi đó tôi đã mang thai.

Tên điên ấy ép tôi bỏ.

Tôi liều mạng gi .t hắn để trốn thoát.

Hệ thống cho rằng nhiệm vụ t/hất bại, bởi cảm Hách Kỳ dành cho tôi cao nhất chỉ đạt 85 điểm.

Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi chăm sóc từng chút, trò chuyện, kể chuyện, đặt tay lên bụng mình để cảm nhận thai .

Dần dần, điểm cảm của tăng lên.

Ngày tôi sinh con, hệ thống thông báo, điểm cảm vượt mốc 100, kỷ lục.

Nó mừng rỡ:

“Nhân Nhân! Cô có thể dùng điểm để trở về thế giới của mình rồi!”

Tôi con mới sinh, nhớ đến khoảnh khắc Hách Kỳ đỡ đ/ạn vì tôi và tôi đã từ chối.

Chọn ở lại.

Hệ thống :

“Chúc mừng! Hách Kỳ sẽ tỉnh lại! Chúc hai người sống bên nhau trọn đời!”

Hách Kỳ sau khi tỉnh lại, cũng kể rằng từng nghe thấy giọng ấy.

Anh không chắc có hệ thống thật không, luôn biết ơn tôi cứu mạng.

Anh đời này sẽ chỉ mình tôi, mãi không rời xa.

Thế đồng thời, cũng mang nặng day dứt, cảm thấy chính mình đã liên lụy lão Trương.

Anh nghĩ do Hách Hiển đã đ/ầu đ/ộ/c trước.

Khi ấy tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, biết toàn bộ cốt truyện.

Tôi muốn với rằng lão Trương vốn là người của Hách Hiển, lời chưa ra đã bị tự cắt âm, viết ra cũng không , tay liền bị g/ãy.

Tôi vi phạm luật “spoiler nội dung”, bị hệ thống trừng bằng bệnh tim, đa/u đớn dằn vặt mãi không thôi.

Sau khi phần ngược tâm kết thúc, tôi và Hách Kỳ bước vào giai đoạn “hôn nhân đời thường”.

Tôi từng nghĩ, của là toàn vẹn.

Nhưng tôi đã đánh giá sai.

Giống như trong sa mạc, khi ai đó sắp chết khát, đưa cho họ một chén nước.

Lúc ấy, họ sẽ , thậm chí xem là ân nhân cứu mạng.

Nhưng một khi sống sót, lại chỉ là người dưng.

Cùng lắm họ sẽ cúi đầu cảm ơn, không thể hơn.

Tôi và Hách Kỳ không chỉ mâu thuẫn về cuộc sống, mà còn cả ở chốn giường chiếu.

Anh là nam chính trong truyện sủng, nhu cầu cao, mà tôi lại mang bệnh nặng, không tức giận, không mệt, càng không kích .

Căn bản không thể đáp ứng .

Nói trắng ra vẫn luôn để bụng chuyện tôi từng là “người của trai mình”.

Buồn nhất là, cứ mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện rời khỏi , bệ/nh lại phát nặng hơn.

Phải chăng…

Đúng như hệ thống từng

Tôi và , đời này, bị khóa ch .t bên nhau mãi mãi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...