3
Cô tên là Trương Manh Ninh đã dọn vào ở. Chính là con của lão Trương – tài xế cũ.
Tuy sống chung dưới một mái nhà, tôi và ta gần như chẳng mấy khi chạm mặt.
Cô đó là đi thêm dịp hè, thực chất là Hách Kỳ sắp xếp cho ta thực tập ở công ty.
Suốt một tháng qua, không ít người úp mở với tôi: bộ phận thị trường mới xuất hiện một thực tập sinh nhỏ tuổi, ăn mặc thì quê mùa, đến lớp trang điểm cơ bản cũng không biết. Vài nhân viên kỳ cựu trong phòng cố sai vặt ta, sau lưng còn lén nhạo gu ăn mặc sến súa.
Cô thực tập sinh thường trốn trong nhà vệ sinh khóc lén.
Ấy mà một ngày nọ, ta bỗng chốc từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, đắt đến mức khiến người ta phải sững sờ.
Mọi người bắt đầu bàn tán — chẳng lẽ là người nhà của lãnh đạo?
Có người còn thấy Hách tổng nhiều lần đưa ta đi ăn ở nhà hàng cao cấp.
Người ta vốn luôn xu nịnh quyền thế. Quản lý bộ phận thị trường sau khi biết chuyện thì đích thân hướng dẫn, cầm tay chỉ việc, còn hỏi kia: “Em là họ hàng nhà Hách tổng à?”
Cô lắc đầu phủ nhận, lại đỏ bừng cả mặt.
Cô ta là sinh viên đại học rồi, chẳng rõ thật ngốc hay giả vờ, bảng biểu dạy đi dạy lại mà vẫn không . Vài hôm trước còn vì một lỗi sai mà mất lòng một khách hàng lớn của công ty.
Hách tổng chẳng những không trách, ngược lại còn điều ta sang thư ký thực tập bên cạnh mình.
Trước đây Hách Kỳ cũng từng có “tri kỷ hồng nhan”, công khai thiên vị như thế này thì là lần đầu tiên.
…
Bên ngoài bắt đầu lất phất mưa.
Trong phòng khách vang lên tiếng đàn piano du dương, tôi khoác áo rồi xuống lầu.
Con tôi – Tinh Ngữ – đang tập đàn. Nhìn thấy tôi, con ngẩng đầu, nở nụ ngọt ngào:
“Mẹ.”
Tôi mỉm gật đầu, đứng cạnh đàn piano con chơi nhạc.
Năm nay con bé mười hai tuổi, vừa vào cấp hai, dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt xinh xắn rạng ngời. Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, giống y như cha con bé.
Con bé hỏi:
“Mẹ có muốn nghe bản nào không ạ?”
Tôi gần như buột miệng:
“Giselle, không?”
Con bé có vẻ không vui, vẫn gật đầu:
“Nếu mẹ thích nghe, con sẽ chơi.”
Âm thanh vui tươi, lanh lảnh lập tức vang lên.
Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình trở về hơn chục năm trước – khi ấy tôi là nghệ sĩ chính của Nhà hát vũ kịch – vì mắc bệnh tim, mãi mãi không thể đứng trên sân khấu nữa.
Tiếng đàn đột ngột ngưng bặt.
Tôi mở mắt sang, thấy mắt con đỏ hoe, nước mắt “tách” một giọt rơi lên phím đàn.
“Sao thế?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Con khẽ nức nở:
“Mẹ ơi, con ghét bản Giselle.”
Tôi biết lý do.
Giselle là vở ballet kinh điển, kể về thôn nữ tên Giselle bị bệnh tim, vô gặp gỡ Albert – con trai công tước cải trang thành nông dân.
Albert giấu chuyện đã có hôn ước, khiến Giselle đem lòng ta.
Sau này, vị hôn thê quý tộc của Albert xuất hiện, khiến Giselle bị tổn thương sâu sắc.
Nàng tinh thần sụp đổ, nhảy múa điên loạn cho đến khi tim ngừng đập mà qua đời.
Tôi khẽ vuốt tóc con :
“Đừng sợ, mẹ sẽ không chết đâu.”
Con bé ngoan ngoãn gật đầu.
Bỗng nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau.
Tôi giật thót tim, quay đầu lại — là Trương Manh Ninh.
4
Trương Manh Ninh bưng một ly sữa trong tay, rụt rè hỏi:
“Thím ơi, có phải con thím giật mình rồi không ạ?”
Con tôi tức đến điên người:
“Cô bị sao ? Cô biết rõ mẹ tôi bị bệnh tim, tự dưng im lặng xuất hiện hù người ta, cố ý đúng không!”
Trương Manh Ninh cúi gằm đầu, đôi mắt to ngân ngấn nước:
“Xin lỗi, là con bất cẩn.”
Cô ta hai tay đưa ly sữa tới:
“Thím ơi, con vừa mới hâm nóng cho thím.”
Tôi hít sâu một hơi, nhận lấy, uống cạn một hơi.
Bình ổn lại tâm trạng, tôi kỹ đang ngồi đối diện.
Cô ta mặc áo thun và quần dài đơn giản rẻ tiền, trên cổ tay lại đeo một chiếc vòng tay kim cương mạ vàng hồng.
Thấy tôi mình, Trương Manh Ninh vội che vòng tay lại, gượng:
“Giả đấy ạ, mấy chục đồng mua trên mạng thôi.”
Tôi nhếch môi lạnh. Độ tinh khiết và cắt gọt như thế, sao có thể là hàng giả. Ít nhất cũng sáu con số.
Tôi nhàn nhạt hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Trương Manh Ninh ấp úng mãi, cuối cùng mới rụt rè :
“Cái đó… con cần quay video bài tập cho trường, chị Tinh Ngữ có thể ngừng chơi đàn một chút không ạ?”
Cô ta vội vã thêm:
“Chỉ một lát thôi, nhiều nhất là nửa tiếng.”
Con tôi vừa nghe liền nổi đoá:
“Cô có biết đây là nhà ai không? Thấy ồn thì quay về trường mà quay!”
Trương Manh Ninh nước mắt thi nhau rơi lã chã:
“Xin lỗi…”
Lúc này, Hách Kỳ từ tầng hai bước xuống.
Anh ta cau mày, lạnh lùng đảo mắt quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người con tôi, giọng sắc lạnh:
“Tối muộn rồi còn chơi đàn cái gì!”
Con bé vốn sợ cha, run lên một chút, nhỏ giọng :
“Mới bảy rưỡi thôi mà… Hơn nữa, con sắp thi lên cấp…”
Hách Kỳ cắt lời đầy nghiêm khắc:
“Không biết ba đang việc trong thư phòng sao? Nhỏ tuổi mà đã ngang ngược, chẳng có chút giáo dưỡng nào!”
Tôi kéo con ra phía sau lưng mình:
“Hách Kỳ, ai không có giáo dưỡng? Anh rõ ràng ra xem.”
Hách Kỳ quay đầu lại dặn Trương Manh Ninh:
“Ngày mai đến công ty, tìm một phòng họp yên tĩnh mà quay bài tập. Lên lầu đi.”
Trương Manh Ninh khẽ đáp “vâng”, rồi cúi người chào tôi và con bé:
“Xin lỗi thím. Xin lỗi chị Tinh Ngữ.”
Con tôi thấy , tức đến mức lại định mở miệng chửi.
Tôi kịp ngăn con lại:
“Đi tắm đi, nửa tiếng nữa mình tiếp tục tập đàn.”
Con bé lo lắng tôi một cái rồi quay người lên lầu.
Dưới tầng lúc này chỉ còn tôi và Hách Kỳ.
Sau một lúc im lặng, tôi là người mở lời trước:
“Bảo ta dọn đi.”
Hách Kỳ bóp nhẹ sống mũi, vẻ mặt đầy phiền não:
“Anh thấy hết chuyện vừa rồi rồi. Em cũng phải lý trí một chút chứ? Manh Ninh là khách, từ trước đến giờ chưa từng dám đưa ra cầu gì, vẫn luôn cẩn thận dè dặt. Còn Tinh Ngữ cả kỳ nghỉ hè mặt mày cứ như đá với bé. Trường nó bài tập nghiêm lắm, sắp khai giảng rồi…”
Tôi ngắt lời ta:
“Anh có thể đối xử tốt với người nhỏ tuổi, vượt quá một mức nào đó thì không còn là bình thường nữa.”
Hách Kỳ nhíu mày tôi:
“A Ân, năm đó vì cưới em, vì cứu em, ba Manh Ninh mới bị cái thằng súc sinh đó hạ độc. Chúng ta nợ bé ấy quá nhiều! Anh tốt với nó là đang chuộc tội thay em!”
Tôi không nhịn nữa, định ra sự thật, tim lại nhói đau dữ dội, tôi phải vịn vào đàn piano mới không ngã quỵ xuống.
Tôi về phía Hách Kỳ ở đối diện.
Anh ta vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy khó chịu:
“Được rồi rồi, đợi đi công tác về sẽ sắp xếp cho ấy rời khỏi.”
Nói xong, ta quay người đi thẳng.
Lúc bước lên cầu thang, dừng lại một nhịp:
“Chuyện ‘sói đến rồi’ diễn quá nhiều lần thì nhạt lắm.”
Tôi ngồi sụp xuống đất, cố hít sâu, ép mình không tức giận.
Nhưng nước mắt vẫn không kìm mà rơi xuống.
Cơn đau tim đang âm ỉ, trong đầu tôi lại vang lên tiếng ù ù như dòng điện chạy qua.
Tôi giật mình — chẳng lẽ là hệ thống đã biến mất bấy lâu nay?
Nhưng chỉ vài giây sau, âm thanh ấy cũng biến mất.
Tôi nhẹ nhàng xoa lên lồng ngực, ngước lên tầng hai, nơi Hách Kỳ vừa rời đi.
Nếu hệ thống thật sự quay lại…
Vậy thì, tôi có cơ hội để lại lựa chọn hay không?
Bạn thấy sao?