5
Hách Kỳ phải ra sân bay, sáng sớm đã rời khỏi nhà.
Khi tôi xuống lầu, Trương Manh Ninh đã ngồi vào bàn ăn, thong thả dùng bữa sáng.
Cô ta chỉ liếc tôi một cái đầy nhàn nhạt, rồi tiếp tục ăn, thỉnh thoảng còn vuốt ve chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay như thể đang cố khoe khoang.
Tôi mặc kệ.
Bỗng nhiên, Trương Manh Ninh khẩy một tiếng:
“Thím này, hôm đó Hách uống hơi nhiều, là ấy luôn rất đau khổ, vì cảm thấy Hách Tinh Ngữ cư xử không giống con của mình.”
Tôi lập tức quay đầu lại.
Trương Manh Ninh nhướng mày, chậm rãi :
“Tôi bảo Hách là, dù sao thì thím trước đây cũng từng ngủ với đàn ông khác biết bao nhiêu lần, ấy nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu. Nên tôi gợi ý, ấy nên đưa Tinh Ngữ đi xét nghiệm ADN.”
Tôi lao tới, tát ta một cái thật mạnh.
Tôi biết, cãi vã với một đứa con nhỏ hơn mình cả chục tuổi là hạ thấp bản thân. Tôi cũng biết bệnh của mình không cho phép tức giận.
Nhưng con người ta, cũng có lúc không thể nhịn.
Tôi chỉ tay ra cửa:
“Cút khỏi đây!”
Trương Manh Ninh đưa tay xoa má, nơi vừa bị đánh:
“Đây là nhà của Hách, tài sản của ấy, chỉ có ấy mới có quyền quyết định tôi đi hay ở. Thím đừng ra vẻ ta đây mà gì!”
Tôi túm lấy tóc ta, kéo mạnh về phía cửa.
Không ngờ đúng lúc đó, cửa bật mở.
Hách Kỳ mặt mày đen như than bước vào.
Trương Manh Ninh lập tức thay đổi thái độ, nước mắt như mưa, vùng ra khỏi tay tôi, lao về phía ta:
“Chú Hách, con biết bỏ quên tài liệu nên con định mang ra sân bay cho . Nhưng thím lại con có ý đồ riêng, còn… còn đánh con.”
Hách Kỳ nắm cằm ta, xem xét vết trên mặt, rồi trừng mắt tôi.
Tôi siết chặt tay:
“Nhà có mấy bà giúp việc chứng, hay gọi họ ra mà hỏi xem ta vừa bịa những gì! Cô ta vu khống Tinh Ngữ không phải con ruột , còn sỉ nhục tôi…”
Hách Kỳ lạnh:
“Chẳng lẽ ta sai?”
Tôi vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc:
“Anh vừa gì?”
Hách Kỳ cố lướt qua mâu thuẫn, ánh mắt lạnh như băng tôi:
“Xin lỗi ấy đi.”
Tôi ngẩng đầu:
“Không bao giờ.”
Hách Kỳ:
“Anh cho em thêm một cơ hội nữa. Xin lỗi đi.”
Tôi nhạt:
“Đừng mơ.”
Hách Kỳ bước nhanh đến, giơ tay định tát tôi.
Tôi thẳng vào mắt ta, không hề né tránh.
Anh ta tôi một lúc, rồi buông tay xuống, quay sang với Trương Manh Ninh:
“Đi thu dọn đồ. Lần này theo đi công tác.”
Nói xong, ta tôi bằng ánh mắt ghê tởm:
“Lam Ân, em thay đổi rồi. Trở nên hung hăng, chua ngoa như mấy mụ hàng tôm hàng cá.”
Tôi giận đến run người:
“Hách Kỳ, tôi muốn ly h…”
Đáng tiếc, chữ “hôn” còn chưa kịp ra, tôi đã lên cơn bệnh.
Chóng mặt, tim đập dồn dập như trống trận.
Tôi đứng không vững, ngã gục xuống đất.
Hách Kỳ thản nhiên liếc tôi một cái:
“Nhiều năm như rồi, không thể nghĩ ra chiêu gì mới sao?”
Nói rồi, bọn họ rời khỏi nhà.
Lúc ra cửa, Trương Manh Ninh còn quay đầu lại, vẻ mặt vô tội ngây thơ:
“Chú Hách, hình như thím không khỏe…”
“Giả vờ đấy, mặc kệ ta.”
Mắt tôi tối sầm lại, rồi không biết gì nữa.
6
Lần nữa tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Con tôi – Tinh Ngữ – đang gục đầu ngủ bên cạnh, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng lại vệt nước mắt.
“Tinh Ngữ.” Tôi gọi khẽ.
Nhận thấy có tĩnh, con bé choàng tỉnh, vừa khóc vừa ho khan:
“Mẹ ơi, mẹ dọa con chết khiếp! Mẹ còn khó chịu không? Để con đi gọi bác sĩ!”
Tôi nắm lấy cổ tay con:
“Đừng lo, mẹ không sao. Là con đưa mẹ tới bệnh viện à?”
“Vâng!”
Con bé gật đầu, gương mặt đầy tủi thân:
“Con nghe dì Lý , sáng nay mẹ và ba cãi nhau vì Trương Manh Ninh, ba còn nghi ngờ con không phải con ruột của ba…”
Tôi vẫy tay gọi con lại gần, ôm chặt lấy nó.
“Con chỉ cần nhớ kỹ, con là con của mẹ – Lam Ân – là đủ rồi.”
Con bé khóc lóc gật đầu:
“Mẹ ơi, mẹ không thể ly hôn với ba sao? Mình đừng để ông ấy bắt nạt nữa… Con thật sự rất lo cho mẹ.”
Tôi không trả lời.
Mẹ cũng muốn lắm chứ. Nhưng nếu bước ra khỏi cánh cửa ấy, có lẽ mẹ sẽ mất mạng.
Con à… mẹ vẫn chưa yên tâm về con.
Tôi khẽ xoa đầu con :
“Con đi giúp mẹ tìm bác sĩ Lăng nhé.”
Bác sĩ Lăng là Phó trưởng khoa Phẫu thuật tim mạch của bệnh viện hạng ba này, nhiều năm qua đã nhiều lần kéo tôi về từ tay Thần Chết.
Là ân nhân, cũng là thân.
Tôi có một chuyện hệ trọng…
Cần phải rõ với ấy.
7
Tôi nằm viện suốt một tuần, từ đầu đến cuối, Hách Kỳ không gọi lấy một cú điện thoại.
Ngược lại, tôi liên tục nhận ảnh chụp từ bè — chụp lại bài đăng trên mạng xã hội của Trương Manh Ninh.
Cô ta cùng một người “ thân không tiện lộ mặt” đi khắp nơi check-in danh lam thắng cảnh, ăn đặc sản, khoe quà tặng là quần áo hàng hiệu, túi xách đắt tiền…
Thậm chí còn có một tấm hình hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Thực ra ai cũng rõ người đàn ông không lộ mặt kia là ai.
Gửi cho tôi, chẳng qua cũng chỉ để xem trò .
Và từ đó, tôi có thêm một biệt danh mới trong giới: “Vợ ninja – nhẫn nhục thần thánh.”
…
Ngày tôi xuất viện, Hách Kỳ quay về.
Tôi vừa uống thuốc xong, đang cắm hoa dưới tầng một.
Anh ta kéo hành lý vào nhà, tôi một cái, không gì.
Chúng tôi mỗi người việc của mình, không ai quấy rầy ai.
Hách Kỳ cởi áo khoác, chẳng ngờ lại rơi ra ba chiếc bao cao su từ trong túi.
Anh ta có chút lúng túng, lập tức ngước lên tôi.
Thấy tôi không phản ứng, ta khẽ một tiếng.
Tay tôi khựng lại, đầu ngón tay bị gai hoa hồng đâm chảy máu.
Hách Kỳ thản nhiên hỏi:
“Cơ thể ổn hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.”
Anh ta “ừ” một tiếng, rồi định bước lên lầu.
“Hách Kỳ!” Tôi gọi với theo, “Anh và Trương Manh Ninh… là thật lòng sao?”
Hách Kỳ không trả lời thẳng, chỉ lạnh nhạt :
“Hoặc là em tiếp tục giả vờ như trước, nhắm một mắt mở một mắt, tốt bổn phận Hách phu nhân. Hoặc là em…”
Tôi cau mày:
“Hoặc là gì?”
Hách Kỳ nhạt, ngẩng cao đầu bỏ đi:
“Đi bệnh viện chữa bệnh đi. Nhưng không dám đảm bảo, lần sau em còn sống nổi hay không.”
Tim tôi nhói lên lần nữa.
Tôi cây kéo trong tay, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ muốn chết cùng ta.
Đột nhiên, trong đầu vang lên âm thanh chói tai như dòng điện xẹt qua.
Giọng của hệ thống — cái giọng đã im lặng suốt mười ba năm — lại lần nữa vang lên:
“Lâu quá không gặp, Nhân Nhân.”
Tôi đến mức không thốt nên lời.
Hệ thống hỏi:
“Nhân Nhân, có phải… có điều gì đang khao khát?”
Giọng tôi run rẩy:
“Tôi… tôi hối hận rồi. Tôi muốn… chọn lại từ đầu!”
8
Hệ thống từ chối ngay lập tức:
“Không đâu, Nhân Nhân, điểm tích lũy của đã đổi hết rồi mà.”
Nghĩ đến nửa đời còn lại phải sống trong uất ức như thế này, tôi lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Rất muốn chửi rủa, muốn gào lên oán trách, lời ra đến cổ họng lại nghẹn lại.
Tôi liếc tầng hai, lại quét mắt quanh, rồi nhanh chóng bước vào một căn phòng khách yên tĩnh và kín đáo.
Khóa trái cửa lại, tôi hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh:
“Nếu điểm đã dùng hết, vì sao bây giờ ngươi lại xuất hiện?”
Giọng hệ thống dịu dàng:
“Vì hệ thống phía sau phát hiện dấu hiệu sinh tồn của không ổn định, thời gian gần đây liên tục báo . Nhân Nhân, là người do tôi đưa tới thế giới này. Nếu có điều gì bất trắc, cũng nên là tôi đón trở về.”
Tôi đưa tay lên, ấn vào bên ngực trái, không lời nào.
Hệ thống hỏi:
“Nhân Nhân, đang nghĩ gì? Có phải đang sợ cái chết không?”
Nó thở dài:
“Haiz, lẽ ra nên giữ thật chặt của Hách Kỳ. Nếu không cũng chẳng đến mức thân thể tàn tạ như thế này.”
Trong lòng tôi lật vài trăm cái mắt trắng. Tôi hỏi:
“Nếu bây giờ tôi muốn đổi một điều ước, phải thế nào?”
Hệ thống đáp:
“Cô là nữ chính của cuốn truyện này, dĩ nhiên cách là công lược nam chính, khiến ta . Khi chỉ số cảm đạt 100, sẽ nhận điểm, rồi dùng điểm đó để đổi lấy điều mình mong muốn.”
Tôi nhíu mày:
“Nhưng Hách Kỳ là loại đàn ông chỉ thích cái mới, ham cái lạ, ta đã chán ghét tôi từ lâu, căn bản không thể công lược lại .”
Hệ thống nhẹ như chẳng liên quan gì đến nó:
“Vậy thì chịu thôi. Tạm biệt, Nhân Nhân.”
“Khoan đã!”
Tôi vội giữ nó lại — khó khăn lắm mới online , tôi nhất định phải tranh thủ cơ hội đàm phán:
“Năm đó tôi đã công lược thành công Hách Kỳ, thậm chí chỉ số cảm của ta còn vượt ngưỡng. Theo lý, sau khi đổi điều ước xong, điểm tích lũy vẫn còn dư. Vậy tôi có thể dùng phần còn lại không?”
Hệ thống đáp khéo léo:
“Nội dung chính đã kết thúc, về nguyên tắc thì không đâu~”
Nguyên tắc?
Vậy là… vẫn còn chỗ thương lượng.
Tôi lập tức nước mắt như mưa, khóc lóc van nài như một bà cụ già hay kể lể:
“Tôi là nữ chính do chọn, thì chẳng khác nào con ruột của đúng không? Anh có biết hơn mười năm qua tôi sống thế nào không? Hách Kỳ cứ hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, tôi từng bị gọi điện quấy rối giữa đêm khuya, họ bảo rằng Hách Kỳ từng với họ: ‘Cô ta nằm trên giường chẳng khác nào một cái giẻ lau khô cứng nhàu nhĩ, đụng vào là vỡ vụn.’”
“Chưa hết, ba năm trước vào đúng ngày sinh nhật tôi, người mẫu của ta gửi cho tôi một bộ đồ lót ren trong suốt, đó là ‘chiến bào lần đầu’ của ta và Hách Kỳ. Cô ta còn bảo tôi mặc thử xem, biết đâu Hách tổng lại hứng thú thêm vài phần.”
Hệ thống nghiến răng:
“Quá đáng thật đấy!”
Tôi khóc đến mức nghẹn ngào:
“Những chuyện đó tôi đều nhịn . Nhưng tệ nhất là, Hách Kỳ luôn nghi ngờ Tinh Ngữ không phải con mình. Anh ta bao năm nay chẳng thèm ngó ngàng đến con bé, thường xuyên viện cớ đánh mắng con! Lần này vì bênh nhân mới, còn mắng con bé là không có giáo dưỡng.”
“Cầu xin đấy, hệ thống… tôi chỉ cần một cơ hội thôi, một cơ hội thật nhỏ thôi…”
Hệ thống phẫn nộ:
“Nói đi, Nhân Nhân. Cô muốn đổi điều gì?”
Tôi mừng rỡ, lập tức ra điều mình mong muốn.
Hệ thống im lặng một lúc lâu, rồi lại trở lại lý trí:
“Thật ra là như thế này, Nhân Nhân. Năm đó đạt mức cảm tối đa, số điểm còn dư lại vốn không nhiều. Nếu giờ tôi để đổi điều ước, thì coi như tôi tự ý luật, tổng bộ chắc chắn sẽ kiểm tra tôi.”
Tôi gấp gáp hỏi:
“Vậy… xem, tôi nên gì bây giờ?”
Hệ thống đáp:
“Vẫn phải đi theo quy trình thôi — công lược lại Hách Kỳ.”
Tôi ôm đầu đau đớn — lại quay về điểm ban đầu rồi.
Hệ thống bật :
“Đừng vội, nghe tôi . Cô từng xem Harry Potter chưa?”
Bạn thấy sao?