10
Tôi vỗ nhẹ cánh tay con , hất cằm về phía lầu hai:
“Đi bài tập đi, ở đây để mẹ lo.”
Con bé bướng bỉnh:
“Không! Con phải ở lại, con không thể để ta bắt nạt mẹ.”
Trương Manh Ninh đẩy phắt giúp việc ra, hùng hổ sấn tới:
“Ai cũng đừng hòng rời khỏi đây! Dám thì đừng có con rùa rụt cổ!”
Con bé tức đến siết chặt nắm tay:
“Ăn cho sạch sẽ một chút!”
Trương Manh Ninh lúc này chẳng còn chút dáng vẻ ngoan hiền nào, như một con báo con giương nanh múa vuốt:
“Dùng trò bẩn danh tiếng và tiền đồ của tôi, tôi không chỉ mắng, mà còn phải đánh nữa!”
Ba người giúp việc trong nhà đều chạy tới, cố gắng ngăn cản ta, còn cảnh cáo nếu còn loạn sẽ gọi cảnh sát.
Trương Manh Ninh lớn tiếng:
“Thì gọi đi! Bôi nhọ tôi, xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi xem luật pháp sẽ đứng về ai!”
Gương mặt con tôi đỏ bừng, chỉ tay vào mặt ta:
“Đã chuyện vô liêm sỉ thì đừng trách bị người ta chửi thẳng vào mặt! Dù sao tôi chưa đủ tuổi, chẳng phải ngồi tù đâu!”
Trương Manh Ninh khẩy:
“Vậy là thừa nhận rồi, bài đăng là mày đăng đúng không? Tao cảnh cáo mày, xóa ngay đi, nếu không để ba mày biết thì đừng trách!”
Con bé nghe có phần sợ hãi, vẫn đứng thẳng lưng:
“Không đời nào. Con không tin ba lại bênh một người ngoài.”
Trương Manh Ninh cố ý mỉa mai:
“Thật sao? Trước mặt ba mày, chưa biết ai mới là người ngoài đâu.”
Con bé tức đến mức gào lên:
“Đồ đàn bà thối tha! Hôm nay tao phải xé nát cái miệng thối của mày mới !”
“Star Ngữ!”
Tôi kéo con bé lại:
“Con ăn kiểu gì , còn ra thể thống gì nữa.”
Con bé ấm ức rơm rớm nước mắt:
“Mẹ! Con là vì mẹ, mẹ đừng yếu đuối như không…”
Nó vội vàng thêm:
“Con xin lỗi mẹ, con không cố ý cãi mẹ đâu, mẹ đừng giận.”
Tôi vuốt nhẹ tay con, chậm rãi đứng dậy, điềm đạm Trương Manh Ninh:
“Bài đăng và đơn tố cáo là chuyện xảy ra từ hôm kia. Nhìn những chi tiết trong đó, không khó để đoán ra ai là người viết. Nếu muốn báo cảnh sát, đã từ trước, chứ đâu cần đợi đến giờ?”
Tôi khẽ:
“À, là vì ‘ Hách’ của vừa từ nước ngoài về, vừa kịp tới đây đòi lại công bằng cho , đúng không?”
Trương Manh Ninh giễu cợt:
“Thím à, thím luôn tỏ vẻ thanh cao, không quan tâm ấy, hóa ra vẫn theo dõi ấy từng bước.”
Tôi mỉm :
“Hách Kỳ là chồng tôi, tôi không quan tâm ấy thì quan tâm mấy con chim sẻ hoang từ đâu chui ra à?”
Trương Manh Ninh đảo mắt:
“Thượng tầng không ngay thì hạ tầng cũng lệch. Bà tôi là chim sẻ hoang, bà là gì? Lăn qua lăn lại với mấy người đàn ông, chẳng phải là chim hoàng yến à?”
Cô ta đảo mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, giọng khiêu khích đầy cay độc:
“Người ta đồn vợ cả là nghệ sĩ múa, dịu dàng, xinh đẹp, khí chất hơn người. Nhưng tiếc là, bảo dưỡng kiểu gì cũng chỉ trông trẻ, chứ không còn trẻ thật. Mất đi đàn ông nuôi dưỡng, chỉ là con… chim già khô quắt thôi.”
Con tôi giận đến phát điên, lao đến túm áo Trương Manh Ninh.
Ai ngờ đúng lúc đó, Hách Kỳ về tới.
11
Hách Kỳ như thể vừa vội vàng lao tới, vẫn mặc nguyên bộ vest, sắc mặt u ám.
Sau lưng ta là một thanh niên tuấn tú, cao ráo – trợ lý Tiểu Chu.
Tiểu Chu rất biết điều, thấy không khí căng thẳng liền cúi đầu đặt hành lý xuống rồi lặng lẽ rút lui.
Hách Kỳ quét mắt qua, ánh lạnh như băng.
Con tôi lập tức buông Trương Manh Ninh ra, lùi lại hai bước:
“Ba.”
Trương Manh Ninh lúc này lại hóa thân thành thỏ đáng thương, đôi mắt long lanh nước, tay áp vào mặt như thể vừa bị đánh.
Con bé tức nổ đom đóm:
“Giả vờ cái gì chứ! Vừa bước vào nhà đã sỉ nhục mẹ con tôi, giờ còn bày cái trò này cho ai xem! Ba, đừng tin ta…”
Chưa hết câu, Hách Kỳ đã sầm mặt bước tới, tát con bé một cái ngã lăn ra đất.
Con tôi sững sờ, nước mắt giàn giụa:
“Ba đánh con vì cái con giật chồng sao!”
Hách Kỳ rút điện thoại, mở một trang web đưa trước mặt con :
“Do mày đúng không? Mới tí tuổi đầu mà lòng dạ độc ác!”
Anh ta quay sang tôi:
“Lam Ân, có phải xúi giục Star Ngữ không? Lớn đầu rồi mà còn đi mạng xã hội bôi nhọ con nhà người ta, biết xấu hổ không?”
Vừa , ta vừa tháo khuy tay áo, xắn tay lên tiến về phía tôi.
Con tôi lập tức ôm chặt chân ta:
“Ba, là con ! Không liên quan gì đến mẹ cả, mẹ không biết gì hết! Trước đây mẹ từng phải cấp cứu, bác sĩ Lăng chỉ cần chậm một chút nữa là nguy hiểm rồi. Ba đừng giận mẹ, con không thể mất mẹ !”
Hách Kỳ hất con bé ra:
“Cút! Nhìn con giờ như con điên ! Tao tốn bao nhiêu tiền nuôi dạy mày, cuối cùng nuôi ra một đứa vô giáo dục! Đúng là y như Hách Hiển…”
Anh ta nhíu mày, ngưng lại, không tiếp.
Con tôi đứng dậy, tức giận ngẩng đầu đối mặt với Hách Kỳ:
“Ba con giống bác cả đã mất đúng không? Ba ba nuôi con, bao năm qua ba có mấy khi ở nhà? Là mẹ đưa con đi học đàn, dạy con bài, ba nuôi dạy con cái gì?”
Hách Kỳ lại tát thêm cái nữa:
“Còn dám cãi? Phản rồi phải không!”
Tôi liếc sang Trương Manh Ninh.
Cô ta đang ngồi trên ghế sofa, chống cằm, như xem kịch hay.
Thậm chí còn nhướng mày về phía tôi, như muốn : “Bà gì tôi?”
Tôi xoay người, chậm rãi bước đến giá gỗ trưng bày ở phía đông phòng.
Tầng giữa có một món đồ sứ trưng riêng – bình hồ lô vẽ mây hạc men lam, thời Minh Gia Tĩnh.
Là món đồ cổ mà Hách Kỳ đã bỏ hơn hai triệu mua về đấu giá hai năm trước.
Thực ra trong dòng sứ Minh Thanh thì món này không quá quý, Hách Kỳ lại thích, vì mẹ ta – người đã khuất – tên là Lý Vân Hạc.
Tôi nhấc bình sứ lên, thử sức nặng, rồi đi về phía Hách Kỳ đang mắng chửi con .
Nhắm thẳng sau đầu ta, ném xuống.
Soạt —
Bình vỡ tan tành. Máu trào ra từ đầu Hách Kỳ.
Anh ta đưa tay ôm đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc tôi.
Thậm chí còn mở tay ra xem, xác nhận đó là máu thật, rồi lập tức nổi điên:
“Lam Ân, muốn chết à?!”
Trương Manh Ninh vội vàng chạy tới, đỡ lấy Hách Kỳ từ một bên, rồi hung hăng lườm tôi một cái:
“Con điên!”
Cô ta mảnh vỡ dưới đất, như tìm cớ mới để gào:
“Đây là món đồ cổ Hách quý nhất đấy, mấy trăm triệu đó!”
Hách Kỳ loạng choạng đứng không vững, sắc mặt âm u cực độ, xen lẫn cơn giận dữ là sát khí:
“Xem ra hôm nay không dạy dỗ , là không biết mình là ai.”
Tôi nhướng mày:
“Thế còn chờ gì nữa? Lại đây, tôi đi.”
Hách Kỳ bước tới một bước, hình như choáng váng nên suýt ngã.
Tôi khinh, ném nửa mảnh bình còn lại xuống đất, cúi xuống ôm lấy con :
“Hách Kỳ, mà còn tới con tôi một ngón tay, lần này là đầu chảy máu, lần sau, tôi lấy mạng !”
Trương Manh Ninh đỡ lấy Hách Kỳ, không quên đổ thêm dầu vào lửa:
“Rõ ràng là ta không biết dạy con, bị tung ảnh lên mạng, bị thiên hạ nhạo!”
Hách Kỳ trừng mắt ta.
Trương Manh Ninh mím môi, không dám tiếp.
Hách Kỳ vứt khăn máu xuống sàn, nhặt con dao ăn trên bàn lên, bước về phía tôi, giọng âm u:
“Lam Ân, những năm qua tôi đã quá nuông chiều … Tôi sẽ không , phải cho nếm mùi đau đớn.”
Tôi liếc đồng hồ đeo tay.
Bất ngờ, trợ lý Tiểu Chu của Hách Kỳ đẩy cửa bước vào.
12
Hách Kỳ khó chịu quát lớn:
“Cút!”
Tiểu Chu vẫn cầm điện thoại, rõ ràng vô cùng gấp gáp:
“Hách tổng, vừa rồi có người quen ở đồn gọi cho tôi, cảnh sát đang trên đường tới đây, là… có người báo án.”
Nói xong, cậu ta tôi với ánh mắt phức tạp.
Hách Kỳ chỉ thẳng vào mặt tôi, chửi bới:
“Cô bị điên à!? Gọi cả cảnh sát tới, thấy chuyện con bôi nhọ người khác chưa đủ lớn à? Hay là thấy mất mặt chưa đủ!?”
Tiểu Chu lắp bắp:
“Hách tổng, không phải chuyện gia đình đâu… Hình như là… đầu độc.”
Hách Kỳ sững người:
“Cái gì?”
Bên cạnh ta, Trương Manh Ninh rõ ràng bối rối, tay đang vịn lấy Hách Kỳ cũng khẽ siết lại.
Hách Kỳ cảm nhận điều đó, liếc ta, bàn tay to lớn đặt lên tay ta.
“Chuyện gì ?” Giọng ta lạnh ngắt, quay sang tra hỏi tôi:
“Đầu độc gì? Cô vẫn đang đứng đó lành lặn đây thôi mà!”
Tôi không để ý, ung dung ngồi lại vào bàn ăn.
Hách Kỳ cúi xuống hỏi nhỏ Trương Manh Ninh:
“Ninh Ninh, em đi.”
Trương Manh Ninh liên tục lắc đầu, mặt đã tái nhợt:
“Em không có… em không gì cả.”
Tôi tiếp tục gắp thức ăn, ăn ngon lành.
Hách Kỳ là người thông minh, bước tới đứng cạnh tôi:
“Trong tay có thứ gì đúng không?”
Tôi nhướng mày.
Hách Kỳ hỏi dồn:
“Là cái gì?”
Tôi bật :
“Hách tổng, nghĩ tôi ngốc à? Bây giờ ra, để kịp đối phó sao?”
Hách Kỳ đưa mắt quanh phòng khách:
“Chắc cũng chỉ là mấy đoạn video giám sát thôi.”
Anh ta kéo một cái ghế, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, ra dáng đàm phán:
“A Ân, muốn gì thì cứ .”
Tôi uống một ngụm canh:
“Tất nhiên là tống ta vào tù.”
Trương Manh Ninh sợ đến phát khóc:
“Chú Hách, con… con đang mang thai… con không muốn đi tù, con không chịu nổi cú sốc đâu…”
Tôi ngẩng đầu, Hách Kỳ mỉa mai:
“Chỉ là một con ranh con ngoài giá thú thôi, sinh ở đâu chẳng là đẻ, đúng không, chồng ?”
Hách Kỳ lạnh lùng tôi:
“Vậy là không còn gì để bàn nữa?”
Anh ta xòe tay, vệt máu dính trên lòng bàn tay, khẩy:
“Lam Ân, cố ý tôi, lại còn hỏng món cổ vật trị giá hàng triệu của tôi, đoán xem án đó sẽ xử bao nhiêu năm?”
Tôi bật khúc khích:
“Chuyện vợ chồng cãi nhau thôi mà, cần gì nghiêm trọng hóa vấn đề? Nói thẳng ra, ngược đãi trẻ vị thành niên, thông đồng với người thứ ba đầu độc tôi – một người mẹ tội nghiệp lại bệnh nặng, cố gắng bảo vệ con . Tôi tự vệ, thôi.”
Tôi đưa tay chỉnh lại búi tóc sau đầu, thản nhiên :
“Yên tâm đi Hách tổng, tôi quen luật sư hình sự giỏi nhất đấy. Anh sĩ diện mà, tôi sẽ khiến nổi tiếng khắp cả nước. Đến lúc đó chỉ sợ giá cổ phiếu của còn thảm hơn cả sắc mặt hôm nay.”
Trợ lý Tiểu Chu toát cả mồ hôi lạnh:
“Hách tổng, tôi thấy chúng ta nên rút lui trước đã. Phu nhân rõ ràng đang câu giờ. Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả, cảnh sát mà tới thì sẽ bị lắm…”
Trương Manh Ninh vội vàng phụ họa:
“Phải đó, phải đó! Chú Hách, chúng ta mau đi thôi, bụng con đau lắm…”
Hách Kỳ trừng mắt tôi, rồi kéo Trương Manh Ninh vội vã rời đi.
Tôi dùng khăn ăn lau nhẹ khóe môi, về phía cánh cửa chính.
Tôi biết mình không cản ta, mà tôi cũng chẳng có ý định cản.
Hách Kỳ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Bạn thấy sao?