Chỉ dựa vào khung cửa, tôi.
Bóng dáng hắn hòa vào màn đêm dày đặc, nghiêng đầu hỏi sao tôi còn chưa ngủ.
Tôi với hắn tôi không ngủ .
Tôi mất ngủ đã lâu rồi.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy máu nhuộm đầy tay, thấy linh hồn của những người đã khuất.
Hắn đi tới ôm tôi, mùi khói thuốc súng vẫn len vào cánh mũi, mùi ấy tôi từng ngửi qua ở hiện trường vụ án.
Đó là mùi của súng và thuốc nổ.
Hắn ôm tôi rất lâu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc.
“A Thanh, không sao rồi.”
“Tất cả đã kết thúc.”
……
Ngày hôm sau tôi thấy trên bản tin.
Một nhà máy dược phẩm trong thành phố xảy ra hỏa hoạn đêm qua, bốn người tử vong do không cứu .
Trong đó có đại diện pháp luật của nhà máy, người bị bắn nhiều phát, xác định là phóng hỏa có chủ đích, vụ án đang điều tra.
Người đại diện ấy, chính là Nhị Mãng ca đã từng bắt cóc tôi…
Tôi cúi mắt, nội dung trên tivi.
Hứa Xương đã điên rồi.
Nhưng tôi cũng sắp phát điên.
Bao lần tôi nghĩ đến chuyện kéo tên ác quỷ này cùng chết.
Nhưng tôi không phải để Hứa Xương chết.
Tôi phải đưa hắn đến Tòa án Nhân dân Tối cao, chỉ có bắt hắn, xét xử hắn, mới có thể nhổ tận gốc thế lực đen tối sau lưng hắn.
Nguyện vọng cuối cùng của sư phụ tôi, chính là trả lại bầu trời trong xanh cho thành phố Khúc Bắc.
Hứa Xương không biết, người đầu tiên tôi bắn chết, chính là sư phụ tôi.
Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, vẫn bám trụ tuyến đầu, ngày nghỉ thích mua kẹo mút cho tôi.
Ông tự tay nắm lấy tay tôi, bắn viên đạn vào giữa trán mình.
Vì ông biết, chỉ có như mới không để tôi lộ thân phận.
Vì ông biết, hoặc tôi chết, hoặc ông chết.
Ông , để ông đi trước một bước.
Hứa Xương thấy tôi bắn chết cảnh sát, mới dần dần buông lỏng cảnh giác với tôi.
Cũng từ ngày đó,
Tôi biết mình chỉ có thể sống sót, tôi phải sống sót, tôi phải sống để chứng kiến Hứa Xương bước vào pháp trường.
Nếu không, dù có xuống địa ngục, tôi cũng khó lòng yên nghỉ.
15
Sau mùa đông, vào một ngày đầu xuân, Hứa Xương bỗng dưng trở về rất sớm.
Hắn , muốn dẫn tôi đi đến một nơi.
Hiếm khi không mang theo vệ sĩ, trước đây mỗi lần ngồi vào xe, hắn đều cho kiểm tra thiết bị nghe lén.
Nhất là bây giờ, hắn thực sự là một người tay đã vấy máu.
Nhưng lần này, hắn chỉ dẫn tôi, lên xe.
“A Thanh, em biết không?”
“Hôm nay hình như là sinh nhật .”
Xe chạy trên con đường cao tốc vô tận, tôi không biết hắn định đưa tôi đi đâu.
“Đây là ngày sinh trên chứng minh nhân dân của , thật ra cũng không chắc nó đúng.”
“Đó là ngày bừa khi ở trại cải tạo thiếu niên.”
Chuyến đi có vẻ rất dài, tôi ngắm mặt trời đang lặn dần sau dãy núi, chim trời lướt qua những tầng mây liên miên.
“Tuổi thơ của toàn ở trại cải tạo thiếu niên, vì năm mười một tuổi đã người.”
“Người đó là cha ruột .”
“Vì ông ấy bóp nát mắt mẹ .”
……
Chiếc xe vẫn chạy đều, giọng hắn vẫn bình thản.
“Rất kỳ lạ, rất nực , phải không?”
“Trước mười một tuổi, lúc nào cũng muốn tên cha cầm thú ấy. Mẹ là sinh viên đại học trong thành phố, bị cha mua về.”
“Mẹ , là nạn nhân của bọn buôn người, bị bắt cóc đưa vào núi.”
“Đêm mười một tuổi ấy, cha về, say rượu, đè người mẹ đã mù một mắt của vào tường đánh.”
“Anh liền cầm rìu trên tường, chém vào lưng ông ta mười chín nhát, đến khi ông ta tắt thở, vào trại cải tạo thiếu niên.”
Dường như màn đêm đã buông xuống, Hứa Xương bật đèn xe, vẫn đều đều kể tiếp.
“Ra khỏi trại cải tạo, không người thân, chỉ có xã hội đen mới chấp nhận .”
“Chỉ có những thứ dơ bẩn mới thu nhận .”
“Cũng từ đó phát hiện, có lẽ đã thừa hưởng… dòng máu quỷ dữ như cha mình.”
“Trước đây có người trắc nghiệm tâm lý cho , có nhân cách phản xã hội.”
“Anh đã xóa sạch hồ sơ đó rồi.”
Cuối cùng xe đến điểm đến, là một công viên giải trí bỏ hoang từ lâu.
…… Trong ký ức của tôi, nơi đó đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Nhưng không hiểu sao, lúc này biển đèn sáng lên, hệt như một thành phố rực rỡ về đêm.
…… Chỉ là không có người.
“Anh đã mua lại nơi này, rồi cải tạo lại.”
Người đàn ông cúi người trên vô lăng, nghiêng đầu, khẽ tôi.
“Anh chưa từng đến công viên giải trí.”
“Cùng chơi một chút đi, A Thanh.”
16
Công viên giải trí rộng lớn sáng đèn, mọi trò chơi đều có thể tự do chơi.
Nhưng lại không có một ai.
Không khí như không khỏi khiến người ta cảm thấy rợn người.
Nhưng hứng thú của hắn, rõ ràng cao hơn tôi rất nhiều.
Khi ngồi trên ngựa quay, hắn cứ nhất quyết phải cùng tôi ngồi trên một con ngựa.
Hắn ôm tôi vào lòng, ghé sát vào cổ tôi.
“A Thanh, em biết không, bao nhiêu năm nay, em là người đầu tiên thích .”
“……”
“Ai cũng ghét , đến cả mẹ mà từng bảo vệ cũng ghét .”
“Chỉ có em đã từng … thích .”
“Ngày biết em cũng thích , tim gần như vỡ vụn.”
“Bởi vì đã phụ em.”
“Anh biết đã quá muộn rồi, gì cũng không thể bù đắp.”
“Nhưng không muốn em ghét , thế nào cũng không muốn.”
……
Khi ngồi trên vòng quay khổng lồ, lúc lên đến điểm cao nhất, pháo hoa bất ngờ bừng sáng trên bầu trời.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng thắp rực màn đêm, rồi nhanh chóng tắt lịm.
“Anh không biết phải sao nữa, đã báo thù cho em rồi.”
Bạn thấy sao?