Trái Tim Nằm Vùng – Chương 9

Chương 9

“Tắm xong rồi gì? Còn định kéo dài thời gian sao, Trần cảnh quan?”

“Chẳng lẽ em nghĩ người của …”

“Chưa phát hiện ra hàng loạt xe cảnh sát đang tiến về phía này à?”

Trong khoảnh khắc, đầu tôi như nổ tung.

Rồi tôi lại buông xuôi.

Phải rồi, cuối cùng… hắn vẫn đề phòng.

Hắn rút súng, chĩa thẳng vào tôi.

Ngay lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt gần như bi thương của hắn.

“Anh đã dâng hết trái tim cho em, còn em cho gì?”

“Chẳng phải muốn dạy sao? Em vốn dĩ không định dạy , đúng không?”

“A Thanh, cuối cùng, vẫn chỉ là kẻ mà chẳng ai .”

……

Tôi biết, lúc này, việc tôi nên là trấn an tâm lý nghi phạm.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên mỗi lúc một gần, cảnh sát đã đến dưới lầu.

“Từ bỏ đi, Hứa Xương.”

“Hôm đó khi ôm tôi, tôi đã thu thập mẫu trên áo dạ của .”

“So sánh sẽ thấy dấu vết liên quan đến vụ phóng hỏa và sử dụng súng.”

“Anh không còn đường lui, lần này, tôi đã có đủ chứng cứ bắt .”

……

Hắn tôi, rồi dần dần, lại nở nụ .

Mắt hắn đỏ hoe, hỏi tôi.

“Trần Nhược Thanh, trước mặt em, có khác gì một con chó không?”

“Khiến em, chẳng khác nào cho một con chó em.”

……

Tôi lắc đầu, bước từng bước tiến lại gần hắn.

Nhưng bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

“Đừng đến gần nữa, Trần Nhược Thanh.”

“Anh đã cài mười hai quả bom trong tòa nhà này, em mà tiến thêm một bước, người của sẽ kích hoạt thêm một quả nữa.”

“Nói cảnh sát rút quân, nếu không, không đảm bảo an toàn cho mọi người trong tòa nhà này.”

Lộ trình di chuyển của hắn rất khéo léo, khiến lính bắn tỉa không thể ngắm bắn.

Khẩu súng vẫn chĩa thẳng vào tôi, từ từ tiến về phía giếng thang máy.

“Hứa Xương!!!”

Tôi gấp gáp, hắn, từng chữ một ra.

“Anh phải nghĩ cho kỹ.”

“Bước qua cánh cửa này, chính là tội phạm bị truy nã.”

……

Nhưng nòng súng vẫn chĩa thẳng vào tôi.

“Hứa…”

Tôi vừa tiến thêm một bước, tiếng súng vang lên.

Một cơn đau nhói như khoan thẳng vào cánh tay tôi, đầu óc tôi trống rỗng trong khoảnh khắc.

Tôi quỵ xuống, máu đỏ tươi trào ra từ vết thương trên tay.

Tôi cố gắng đứng dậy không thể.

Cơn đau thấu xương gần như nuốt trọn tôi.

Tôi trơ mắt hắn bước vào giếng thang máy.

Tiếng còi xe cảnh sát và tiếng nổ vang vọng hòa lẫn, tôi ngã xuống đất.

Một chiếc hộp từ chiếc túi hắn bỏ lại lăn tới trước mặt tôi.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Chắc là món quà hắn chưa kịp trao tay.

18

Tôi đưa đi cấp cứu trong bệnh viện.

May mắn là phía Cục đã kịp sơ tán phần lớn dân thường, nên những vụ nổ vừa rồi không thiệt nặng nề.

Cục phối hợp với đội đặc nhiệm tỉnh tổ chức cuộc họp khẩn suốt đêm, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn điều cả đội đặc nhiệm từ nơi khác đến.

Hiện tại, Hứa Xương đã là tội phạm bị truy nã, mức tiền thưởng cho ai cung cấp thông tin về hắn thậm chí đủ để trả trước một căn hộ ở trung tâm thành phố.

Tôi nằm trên giường truyền dịch, cầu tham gia vào chiến dịch lần này.

“Cô nghỉ ngơi trước đã!”

Lão Cục trưởng ấn tôi nằm lại giường bệnh, suýt nữa thì nhét cả quả táo trong giỏ hoa quả vào miệng tôi.

“Hứa Xương không trốn thoát đâu.”

“Hiện giờ ba tuyến đường thủy, bộ, không đều phong tỏa, bắt hắn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Cô dưỡng thương đi, chờ tin tốt từ chúng tôi.”

“Biết đâu sáng mai thức dậy, và hắn đã đối diện nhau qua một song sắt rồi, đừng lo lắng quá.”

Chai dịch truyền đung đưa theo nhịp, khi tôi rời đi, Cục trưởng vẫn là người đàn ông trung niên chín chắn, mà giờ đây, nếp nhăn đã phủ đầy khóe mắt ông.

Chúng tôi đã chờ khoảnh khắc này, quá lâu, quá lâu rồi.

Sau khi Cục trưởng rời đi, tôi một mình nằm trên giường bệnh.

Nghiêng người, tấm rèm lay trong gió.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ, trên cành cây khô đã nảy lộc non.

Như thể, mùa xuân của thành phố Khúc Bắc,

Sắp tới rồi.

19

Ngày 4 tháng 2, có người cung cấp thông tin về tung tích của Hứa Xương ở huyện Lư Vĩ, thành phố Khúc Bắc.

Cục Công an lập tức điều người đến triển khai hoạt bắt giữ.

Tôi xin tham gia, bị Cục trưởng từ chối.

“Tôi này, cứ yên tâm dưỡng thương đi, không?”

“Tay tôi ổn rồi mà, ông xem, giá đỡ đã tháo ra rồi.”

Tôi vung tay trước mặt ông, suýt nữa ông hoảng hồn phải đỡ lấy tôi.

“Cô ngoan ngoãn ở bệnh viện cho tôi, chúng tôi không cần một đồng nghiệp còn băng bó xông pha tuyến đầu đâu.”

……

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...