2
Tôi đứng ở đầu hẻm, tay thọc túi trống rỗng, ánh mắt mơ hồ.
“Cậu đứng đây gì ? Không đi học à?”
Cô ấy lại xuất hiện.
Mặc váy dài rộng rãi, tóc xõa mềm mại, mang theo vẻ lười biếng gợi cảm.
Tôi lầm bầm: “Học hành thì có gì hay ho.”
Cô có hơi ngạc nhiên, không gì thêm.
Khi đi ngang qua, bụng tôi không chịu nổi mà réo lên “ục ục”.
Cô quay đầu tôi: “Đói rồi à? Cô mời cậu ăn sáng nhé?”
“Cô gì chứ, cũng chỉ hơn tôi vài tuổi thôi.” – Tôi phản ứng theo bản năng.
“Ừ, cũng đúng. Vậy gọi chị nhé. Nào, đi không?”
Tôi định từ chối, gương mặt … lại không nỡ từ chối.
Chúng tôi đến quán bánh bao mà tôi từng hay ăn.
Cắn một miếng bánh bao nhân thịt, nước súp tràn vào bụng, trái tim đang se lạnh cũng ấm dần lên.
“Cô không đi sao?” – Tôi bộ đồ quá đỗi thoải mái của , không nhịn hỏi.
“Đi thì có gì hay ho.” – Cô đặt đũa xuống, mỉm – “Tôi định tự mình khởi nghiệp.”
“Khởi nghiệp?” – Tôi không hiểu lắm – “Chắc khó lắm nhỉ?”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh:
“Chỉ cần dám thì không khó.”
Tôi sững người – tự tin, kiên định.
Người như , gì cũng sẽ thành công.
“Tôi nghe mẹ cậu cậu đứng đầu khối đấy, học sinh giỏi cũng có lúc chán học sao?” – Cô chống cằm, híp mắt hỏi.
Nghe nhắc tới mẹ, cảm trong tôi lại tụt xuống đáy.
“Tôi thà mình học dở một chút, thì ông ta đã không giành quyền nuôi dưỡng với mẹ.”
Thì mẹ tôi… cũng sẽ không u uất mà qua đời.
Tôi ngước lên trần nhà, cố không để nước mắt rơi xuống.
Cô ngồi đối diện, ánh mắt không có thương , cũng không có khinh thường, chỉ lặng lẽ dõi theo tôi.
Tôi bỗng nhiên muốn trút hết lòng mình.
“Ông ta muốn lấy thành tích của tôi ra để nở mày nở mặt à? Tôi nhất định sẽ trở thành một đống bùn nhão, bôi đầy vào mặt ông ta.”
Tôi cay nghiệt kể kế hoạch báo thù của mình: trốn học, đánh nhau, hút thuốc – những thứ mà trước đây tôi chẳng thèm .
Cô kiên nhẫn lắng nghe, không lên giọng dạy đời, cũng không ra vẻ tiếc nuối khuyên can.
Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi :
“Muốn trả thù à? Nếu là tôi, tôi sẽ dùng cách tốt hơn.”
“Cách gì?” – Tôi tò mò, bị khơi gợi hứng thú.
Cô nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ tinh quái:
“Bôi bẩn mặt ông ta thì có gì thú vị? Phải đập thẳng vào mặt ông ta mới sướng!”
3
Tôi thay đổi chiến lược.
Muốn mượn sức ông ta để trèo lên đỉnh cao nhất, rồi đập thẳng mặt ông ta một cú thật đau.
Tôi thi đỗ vào ngôi trường đại học mơ ước.
Năm hai đại học, tôi cùng Phó Cảnh lập đội, bắt đầu nhận các dự án phát triển nền tảng thông tin thông minh, tích lũy năng lực và tài nguyên riêng.
Tôi không ngờ lại gặp lại một lần nữa.
Phó Cảnh phụ trách đàm phán khách hàng. Ngày hôm đó, hớn hở quay về:
“Hôm nay nhận một đơn đặt hàng, khách là chị xinh đẹp.”
Giá ban đầu là mười lăm vạn, Phó Cảnh chủ giảm còn mười hai vạn.
Chúng tôi còn trêu ấy: “Vì sắc mà quên tiền.”
Cho đến khi gặp mặt khách hàng để bàn chi tiết, tôi mới phát hiện – người mà Phó Cảnh gọi là “chị xinh đẹp” ấy… chính là người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Sau lần chia tay ở quán bánh bao, tôi từng tìm rất nhiều lần.
Nhưng đã chuyển khỏi con hẻm Tứ Giác.
Ngoại trừ đôi lần trò chuyện cùng mẹ tôi khi bà còn sống, rất ít giao tiếp với người trong hẻm.
Không ai biết đã chuyển đi đâu.
Tôi buồn mất một thời gian dài, vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó, sẽ cờ gặp lại ở đâu đó.
Không ngờ điều ước ấy… lại trở thành sự thật.
Cô bây giờ còn xinh đẹp hơn trước, như một đóa sen nở rộ, thanh cao đoan trang, điềm tĩnh tự nhiên.
Trái tim tôi đập loạn nhịp, muốn lao ngay về phía .
Nhưng bước chân lại khựng lại, chần chừ không dám tiến lên.
Cô xuyên qua Phó Cảnh, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Rồi nở một nụ rạng rỡ:
“Là em à? Lâu rồi không gặp!”
4
Tôi trả lại toàn bộ số tiền ấy đã chuyển.
Dùng tiền riêng chia phần cho Phó Cảnh và các thành viên trong nhóm.
Phó Cảnh xuýt xoa, giơ ngón cái:
“Anh mất ba vạn còn thấy xót. Còn cậu thì không những không lấy tiền mà còn bỏ tiền ra bù?”
Tôi ngượng ngùng : “Anh không hiểu đâu.”
Phó Cảnh lắc đầu:
“Có gì mà không hiểu, quá hóa mù đấy chứ gì.”
Nói xong, ta lại ghé sát lại, hơi lo lắng:
“Anh hỏi thật này, cậu nghiêm túc à? Cô ấy thì đúng là tốt thật, hơn cậu tới mười tuổi, lại từng ly hôn, còn có con riêng. Cậu không để ý sao?”
Tôi để ý chứ…
Nhưng tôi còn để ý hơn: ấy có thích tôi không? Có sẵn lòng ở bên tôi không?
So với khoảng cách tuổi tác, thân phận của tôi mới là điều đáng xấu hổ hơn.
Một đứa con ngoài giá thú, mất mẹ từ nhỏ.
Làm sao có thể xứng với một người như – thuần khiết như ánh trăng?
Cô hẹn tôi ăn cơm, muốn chuyển lại mười hai vạn.
Còn :
“Chuyện nào ra chuyện nấy, dù em có định theo đuổi chị, cũng không nên dùng tiền tấm vé vào cửa.”
Tôi muốn giải thích, không biết phải sao.
Trái tim tôi như có tiếng “thình thịch” rung mãnh liệt.
Tôi không nghe rõ mình đã gì, chỉ biết môi tôi không ngừng mấp máy:
“Em muốn theo đuổi chị… không?”
Cô chống cằm, nở nụ rạng rỡ tôi:
“Chỉ cần em dám, thì chứ.”
Ánh trăng trắng ngần trên trời, cuối cùng… cũng rơi xuống người tôi.
Hết
Bạn thấy sao?