Chiều hôm sau, mấy chiếc xe ô tô màu đen đến làng. Những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước xuống xe.
Phan Diệu Tổ vừa thấy liền vội vàng cúi người nghênh đón, tôi chưa từng thấy hắn có bộ dạng khúm núm như .
“Tam ca.”
Người gọi là Tam ca đưa tay đẩy hắn ra: “Hàng đâu?”
Phan Diệu Tổ vội vàng đi đến chuồng lợn, lôi tôi từ trong ra.
Hắn kéo tôi đến trước mặt Tam ca: “Ở đây, đã tắm rửa sạch sẽ từ sớm chờ rồi.”
Tam ca tháo kính râm xuống, tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi nhận lấy con d.a.o găm từ tay đàn em, trực tiếp túm lấy tay tôi, r//ạch một đường trên cổ tay tôi.
Tôi đau đớn rụt người, theo bản năng muốn rụt tay lại, người đàn ông lại nắm quá chặt, khiến tôi không thể đậy.
Trước mặt mọi người, vết thương nhanh chóng lành lại. Mười giây sau, vết thương đó biến mất không dấu vết.
Tam ca kinh ngạc tôi một cái.
Phan Diệu Tổ vội vàng hỏi: “Tam ca, thế nào?”
Tam ca gật đầu: “Không tệ.”
Hắn bảo đàn em lấy giấy nợ của Phan Diệu Tổ ra, đốt trước mặt hắn.
“Tiền mày nợ bọn tao, xoá hết.”
Đàn em của hắn trói tôi lại nhét vào xe, đang định đi thì Phan Diệu Tổ lại đi tới.
Hắn xoa xoa tay, hề hề : “Tam ca, chỗ thần kỳ của con trư nô này cũng thấy rồi, dù sao thì nó cũng đã ở nhà chúng tôi mười lăm năm, tôi vẫn luôn coi nó như em mà đối đãi.
Cứ thế bị các mang đi, tôi và bố mẹ không tránh khỏi có chút không nỡ.
Anh xem, có thể cho thêm chút ít bồi thường không…”
Tam ca nghe , như không quay đầu hắn.
“Mày dám mặc cả với tao?”
Phan Diệu Tổ còn chưa kịp gì, Tam ca đã đột ngột quay đầu dùng d.a.o găm đ//âm vào vai hắn.
“Mày cũng xứng mặc cả với tao à?”
Phan Diệu Tổ đau đớn hét lên, co giật ngã xuống đất.
Cha mẹ nuôi vừa thấy, vội vàng lao từ trong nhà ra.
“Con trai!”
“Diệu Tổ!”
Tam ca ngồi vào ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống.
“Đã cảm sâu đậm như , thì tao cho chúng mày thêm một câu.”
Nhưng Phan Diệu Tổ đau đớn lăn lộn trên đất, đâu còn sức lực mà để ý đến tôi. Cha mẹ nuôi lại càng không thèm tôi lấy một cái.
Tam ca hừ lạnh một tiếng, đang định kéo cửa sổ xe lên, tôi lại đưa tay chặn vào cửa sổ xe.
Đã lâu không chuyện, giọng của tôi khàn khàn như một chiếc radio cũ, rất khó nghe.
Tôi cúi đầu họ, ra một câu: “Người nhà thân mến, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.”
Tôi bị bịt mắt đưa đến một nơi. Nghe họ , đây là Campuchia.
Thủ lĩnh ở đây mấy hôm trước bị trúng đạn, t//im bị b.ắ.n trúng, phải dùng đủ cách mới sống sót mấy ngày nay.
Lại thêm nhóm m.á.u của hắn quá đặc biệt, căn bản không tìm trái tim phù hợp.
Một cụ già trăm tuổi ở địa phương , chỉ có tìm trái tim của người có thân xác bất tử trong truyền thuyết, mới có thể cứu mạng của hắn.
Vốn tưởng là chuyện hoang đường, không ngờ Phan Diệu Tổ ở trường khoe khoang với học về con trư nô trong nhà, bị người của bọn họ nghe thấy.
Chúng dẫn dụ Phan Diệu Tổ cá độ bóng đá vay tiền trên mạng, nợ một khoản tiền lớn.
Khi Phan Diệu Tổ đường cùng, chúng mới tiết lộ ra tin có thể dùng người trừ nợ. Cứ như , Phan Diệu Tổ từng bước rơi vào bẫy của chúng.
…
Tôi cảm thấy mình bị tr//ói trên bàn m//ổ. Mắt tôi bị che lại, một đám người vây quanh tôi những lời tôi không hiểu.
Chúng cầm d.a.o khươ khươ trên n.g.ự.c tôi.
Tôi có thể cảm nhận lưỡi d.a.o sắc bén c//ứa vào da thịt tôi.
Đau, rất đau. Đau đến mức tôi muốn chết!
Để đảm bảo chất lượng của trái tim, chúng thậm chí còn không dùng thuốc tê.
Nhưng tốc độ hồi phục của tôi quá nhanh. Da thịt bị c//ứa ra liền nhanh chóng lành lại. Chúng lại phải hết lần này đến lần khác c//ứa lại.
Tôi đau đớn đến mức ý thức mơ hồ.
Không biết đã trải qua bao lâu, trái tim của tôi cuối cùng cũng bị lấy ra…
Ý thức của tôi theo trái tim bắt đầu di chuyển. Nó đặt trong hộp giữ nhiệt, các bác sĩ, bảo vệ đẩy đến một phòng phẫu thuật khác.
Trái tim lấy ra lần nữa.
Tôi thấy người đang nằm trên giường phẫu thuật – Thủ lĩnh băng đảng lừa đảo ở Campuchia, Tiêu Sinh.
Hắn ta sắc mặt trắng bệch, trên người cắm đầy ống, phải nhờ những thiết bị đó mới miễn cưỡng duy trì sự sống.
Các bác sĩ cẩn thận đặt trái tim của tôi vào lồng n.g.ự.c của hắn.
Sau một thời gian dài phẫu thuật, trái tim của tôi lần đầu tiên đập trở lại trong cơ thể Tiêu Sinh.
Các bác sĩ nhau, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tiêu Sinh không sống , tất cả bọn họ đều phải ch//ết không nghi ngờ.
Bên ngoài phòng bệnh canh giữ, đều là những tên tội phạm cầm s//úng thật đ//ạn thật.
Thình thịch – thình thịch –
Trái tim đập ổn định từng nhịp trong lồng n.g.ự.c của Tiêu Sinh. Theo dõi xong, các bác sĩ tuần tự thực hiện các bước cuối cùng.
Tôi có thể cảm nhận từng tế bào của tôi đang phân chia, nuốt chửng các tế bào khác với tốc độ chóng mặt.
Tôi đang nghênh đón sự tái sinh của mình.
Chúng chỉ biết tôi là thân bất tử, không ai biết, tôi là người vĩnh sinh, điều quan trọng nhất và kỳ diệu nhất của tôi, chính là trái tim này.
Chỉ cần trái tim không chết, tôi sẽ bất diệt.
Sau đêm nay, tôi sẽ trở thành thủ lĩnh mới của Campuchia…
***
Ba tiếng sau, ý thức của tôi bắt đầu chiếm lĩnh não bộ của Tiêu Sinh.
Quá trình này không hề dễ dàng, tôi chịu sự phản kháng mãnh liệt của ý thức gốc.
Nhưng Tiêu Sinh hấp hối lâu như , ý thức gốc đã trở nên suy yếu hơn trước nhiều. Tôi từng chút một tấn công, rồi xâm chiếm. Cuối cùng vào lúc trời sáng, xóa bỏ hoàn toàn ý thức của hắn khỏi não bộ.
Bạn thấy sao?