“Tam ca, tha cho chúng tôi đi!” Giọng Phan Diệu Tổ run rẩy, “Trước đây không phải chúng ta đã từng giao dịch rồi sao? Có phải là con trư nô kia khiến không hài lòng không? Hay là nó không nghe lời?”
“Tam ca, cho tôi gặp nó một chút, tôi nhất định sẽ xử lý nó, để nó nghe răm rắp!”
Trần Tam mạnh chân đá Phan Diệu Tổ ngã xuống đất: “Nói cái gì lung tung , cái x//ác con trư nô kia sớm đã không còn đến cả cặn rồi!”
Trần Tĩnh vừa thấy con trai bị đá, lập tức phát điên, từ dưới đất bò dậy, đ.ấ.m đá Trần Tam túi bụi: “Mày dám đánh con trai tao? Nó là nghiên cứu sinh đó! Quý giá lắm đó! Mày dám đánh hắn!”
Trong lúc hỗn loạn, móng tay của Trần Tĩnh cào vào mặt Trần Tam, cào ra một vệt m.á.u trên mặt bà ta.
Trần Tam nổi giận, giật lấy khẩu s.ú.n.g bên hông đàn em dí vào trán Trần Tĩnh: “Ông đây con mẹ nó b//ắn ch//ết mày bây giờ!”
Trần Tĩnh sợ ngây người, nòng s.ú.n.g đen ngòm, không dám đậy.
“Được rồi.” Tôi chậm rãi đi từ trong tòa nhà điều hành ra.
Trần Tam vừa thấy liền vội cất s.ú.n.g đi.
Đám đàn em đồng loạt cúi đầu: “Đại ca!”
Tôi đi đến trước mặt ba người họ, từ trên cao xuống: “Chào mọi người, tôi là Tiêu Sinh, là người phụ trách ở đây.
“Chào mừng đến Campuchia, gia đình thân của tôi.”
Phan Diệu Tổ kinh hãi tôi: “Rốt cuộc các người muốn gì?”
Phan Lập và Trần Tĩnh thì gào thét: “Mau thả chúng tôi ra! Nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tôi ra hiệu cho họ im lặng. Tôi đón lấy ánh mắt của họ, đồng thời chỉ vào n.g.ự.c mình.
“Trái tim của bé mà các người b//án đến đây, bây giờ đang ở đây.
Để cảm ơn các người đã cứu mạng tôi, tôi đặc biệt mời các người đến đây, chơi thật vui.”
Tôi đổi cho họ tên khác.
Phan Lập là trư nô số một, Trần Tĩnh là trư nô số hai, còn Phan Diệu Tổ là trư nô số ba.
Quả nhiên là tên hay, lại dễ nhớ.
Tôi giao họ cho Trần Tam thuần phục, Trần Tam rất thành thạo những chuyện này.
Ngày đầu tiên, Phan Diệu Tổ bị ép học công việc của nhân viên cấp thấp. Hắn khá thông minh, học một lần là biết ngay, bố mẹ hắn thì không may mắn như .
Họ xuất thân từ nông thôn, đến trường cũng chưa từng đến, đừng là biết chữ.
Họ không biết sử dụng máy tính, chỉ có thể những công việc chân tay.
Còn Phan Diệu Tổ một mình phải hoàn thành thành tích của ba người.
Ban đầu ba người họ không thành thật, cho đến khi bị lôi vào phòng trừng , ăn một trận đòn nhừ tử, mới triệt để ngoan ngoãn.
Phan Lập bị đ//ánh g//ãy một chân, tiếng kêu thảm thiết xuyên qua hành lang, truyền đến văn phòng ở cuối hành lang.
Tôi nằm trên ghế sofa bằng da thật, nhắm mắt lại. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tiếng kêu thảm thiết vô cùng du dương.
Đến tối, đám tay sai lôi ba người tinh thần hoảng hốt đến chuồng lợn ở trung tâm khu.
Phan Diệu Tổ hồi phục tinh thần, ta ôm lấy chân một trong số họ: “Không không không, các người nhầm rồi!”
“Ký túc xá của chúng tôi đâu? Cho dù đây là khu lừa đảo ở Campuchia, chúng tôi cũng có ký túc xá chứ!”
Người kia chửi rủa một tiếng, đá ta trở lại chuồng lợn.
“Đây là ký túc xá của các người!”
“Trư nô số một, trư nô số hai, trư nô số ba! Các người không ở trong chuồng lợn, thì còn ở đâu?”
Hắn nhổ một bãi nước bọt vào chuồng lợn, quay người bỏ đi.
Cửa chuồng lợn bị khóa lại.
Ba người Phan Diệu Tổ thu mình trong góc, trước mặt là mười mấy con lợn vừa bẩn vừa thối, trên mặt đất toàn là chất thải của chúng, hầu như không có chỗ đặt chân.
Đúng lúc Phan Lập lại bị gãy chân, căn bản không đứng .
Ông ta ngã xuống một đống chất thải, chửi bới om sòm.
Phan Diệu Tổ chịu không nổi nữa, điên cuồng đá vào cánh cửa sắt: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Hắn hét khoảng mười mấy phút, người đàn ông vừa rời đi cuối cùng cũng quay trở lại.
Phan Diệu Tổ mừng rỡ: “Có phải là Tiêu lão đại đổi ý rồi không? Có phải chúng tôi không cần ở chuồng lợn nữa không?”
Người đàn ông lạnh một tiếng, trực tiếp ném đồ trong tay vào chuồng lợn.
Đó là ba cái bát dính liền nhau.
Anh ta đứng bên ngoài chuồng lợn đổ cơm vào.
“Đến giờ ăn cơm rồi, ăn đi.”
Giống như cho lợn ăn .
Cảm giác nhục nhã mãnh liệt dâng lên trong lòng, ba người nhà họ Phan quen nuông chiều, sao chịu sự sỉ nhục như . Trần Tĩnh ngay lập tức lật tung cái bát cơm kia.
“Mày coi chúng tao là lợn à? Chúng tao là người! Là người!
“Mau thả chúng tao ra!”
Người đàn ông căn bản không để ý đến bà ta, huýt sáo bỏ đi.
Ba người phát điên một hồi, sau đó cùng nhau dọn dẹp một chỗ hơi sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống.
Lúc này, họ lại không nhịn mà oán trách lẫn nhau.
Phan Lập đau đến mức vừa hít hà vừa : “Lúc đó tôi đã bọn họ là kẻ lừa đảo rồi, các người cứ không tin! Giờ thì hay rồi! Không ra nữa rồi!”
Trần Tĩnh trừng mắt ông ta: “Giờ trách chúng tôi, chẳng phải lúc đầu chính ông đề nghị cùng con trai đến đây sao!”
Phan Lập Phan Diệu Tổ một cái: “Trên đời này gì có chuyện tốt như , đường đường là nghiên cứu sinh mà đến cả cái này cũng không ra.”
Phan Diệu Tổ vốn đã ở bờ vực sụp đổ, vừa nghe câu này trực tiếp bùng nổ.
Hắn nhảy dựng lên.
“Trách tôi?” Hắn chỉ thẳng vào mũi Phan Lập mà mắng, “Nếu không phải tại các người vô dụng, tôi cần gì phải tìm việc , sao bị lừa ! Các người bây giờ lại quay sang trách tôi? Bố mẹ người ta không phải là cấp cao ở công ty thì cũng là giáo sư giảng viên! Còn các người thì sao! Một người thì cái gì cũng không biết, một người thì chỉ biết đánh bạc!”
Phan Diệu Tổ mặt đỏ gay: “Đều tại các người! Đều tại các người!”
Bạn thấy sao?