Trẫm Biết, Trẫm Cưới [...] – Chương 4

Chương 4

Rốt cuộc hai người bọn ta chẳng gì cả.

Cùng nhau bò dậy khỏi long sàng.

Trời đêm mờ ảo.

Hai bóng người, một cao một thấp, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên.

“Phu quân, đêm nay trăng vừa to vừa tròn!”

“Thường Lạc, vì sao nàng lại muốn Thái hậu?”

Hai câu vang lên cùng lúc.

Ta khựng lại, quay đầu về phía Tiêu Quân Nghiệm.

Hắn không chớp mắt ta, ánh mắt mang theo ý vị khó thành lời.

“Muốn Thái hậu là bởi vì…”

Ta gãi đầu:

“Bởi vì ta không muốn Hoàng đế?”

Trầm mặc vài giây, Tiêu Quân Nghiệm như chợt hiểu ra điều gì.

Bờ vai và lồng n.g.ự.c khẽ rung . Một tay nắm chặt, che môi nín .

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, như thể cảm thấy buồn đến cực điểm, hắn bật thành tiếng.

Dù không hiểu hắn gì, hắn thật đẹp.

Ta cũng kéo môi, theo hắn.

Hồi lâu sau, Tiêu Quân Nghiệm mới cất giọng:

“Thường Lạc.”

“Ưm?”

“Muốn Thái hậu, trước tiên phải Hoàng hậu.”

“Hửm?”

Ánh trăng trải dài trên người hắn.

Hắn cúi đầu ta, chân mày cong cong.

Giọng như mang theo ma lực mê hoặc:

“Thường Lạc, nàng có muốn Hoàng hậu không?”

7

Trên giường, ta lăn qua lăn lại như bánh nướng.

Không tài nào ngủ .

Ta duỗi ngón trỏ, chọc chọc vào người nam nhân đang nhắm mắt nằm bên cạnh.

“Phu quân, ngày mai Thường Lạc có thể trở thành Hoàng hậu không?”

“Đừng vội, thời cơ chưa tới.”

“Phu quân, Thường Lạc muốn gặp phụ thân thêm một lần.”

“… Đừng học mấy trò vớ vẩn của Thục Quý phi.”

Sao cái gì cũng không .

Ta vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra cách rồi.

“Phu quân, thê tử của chàng , ngày mai vẫn muốn ăn thịt.”

“……”

“Chuyện này cũng không sao?”

Ta nằm rạp trên n.g.ự.c hắn, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại thành một khe nhỏ xíu.

“Thường Lạc có thể ăn một chút thôi.”

Tiêu Quân Nghiệm bất đắc dĩ nắm lấy tay ta, ôm cả người ta vào lòng.

“Ngủ đi.”

“Ngày mai trẫm sẽ dặn ngự thiện phòng chuẩn bị cho nàng.”

Tối hôm đó, ta mơ thấy mình ăn xiên thịt lớn nơi biên cương.

Xiên thịt dài bằng cả cẳng tay.

Chỉ là… thịt cứng đến nỗi cắn mãi cũng không đứt.

Tỉnh dậy thì Tiêu Quân Nghiệm đã đi rồi.

Lúc dùng bữa cũng không thấy người.

[ – .]

Khiến ta chẳng còn hứng ăn uống, chỉ miễn cưỡng ăn hai bát cơm.

Công công Đức Hỉ thấy ta không vui.

“Hoàng thượng bận chính sự, chẳng phải cố ý lạnh nhạt nương nương.”

Hắn chủ đề nghị:

“Hay là nương nương mang ít điểm tâm tới cho hoàng thượng lót dạ, cũng tiện tiêu thực.”

Để bụng đói sao mà !

Ta lập tức đồng ý, gọi Tố Bạch đi chuẩn bị bánh trái.

Công công Đức Hỉ vội nhận hết việc vào người:

“Nô tài chạy nhanh, để nô tài tới ngự thiện phòng lấy.”

Còn chưa kịp tới Cần Chính điện.

Thì đụng mặt Thục Quý phi.

Ta vui vẻ chào nàng:

“Thục phi nương nương, người cũng mang cơm cho Hoàng thượng à?”

Thục Quý phi khựng bước.

Ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay vô thức vuốt bụng của ta, gương mặt vặn vẹo hẳn đi.

“Tiện nhân, mới thị tẩm có một lần mà đã đắc ý thế sao!”

Giọng nàng nhỏ nhẹ.

Còn sự ý của ta lại dồn hết lên hộp cơm mà cung nữ sau lưng nàng đang xách.

Hôm qua ta vừa cùng Tiêu Quân Nghiệm dùng bữa…

Mỗi món hắn chỉ gắp một đũa.

Hoàn toàn không ra hắn thích ăn gì.

Giờ gặp Thục Quý phi, ta tò mò dò hỏi:

“Thục phi nương nương chuẩn bị món gì thế? Có thịt không? Ta chỉ mang ít điểm tâm, cũng chẳng rõ phu quân thích ăn gì.”

Thục Quý phi lập tức để ý cách ta gọi Tiêu Quân Nghiệm, tức giận đến n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

“Đồ không hiểu lễ nghi!”

“Chờ mà xem, dù món ngon đến mấy ăn nhiều rồi cũng sẽ chán, ngươi chẳng đắc ý mấy hôm đâu!”

Nói xong, nàng ta hất tay áo bỏ đi thẳng.

Chỉ còn ta đứng lại, mặt đầy ngơ ngác.

“Thịt ngon như , cũng có thể ăn ngán sao?”

Tố Bạch nhắc khẽ:

“Ý nàng ấy chắc không phải thịt.”

Ta gật gù như hiểu như không.

“Đúng thật, bánh ngọt dễ ngán hơn.”

“Hay là… thôi không mang nữa nhỉ?”

8

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

“Sao lại là ngươi?”

Tiêu Quân Nghiệm Thục Quý phi mà thấy đau đầu.

Hắn vốn chẳng có bao nhiêu khẩu vị.

Ăn cơm chỉ để duy trì sự sống.

Tối qua thấy Thường Lạc ăn ngon miệng, hắn cũng ăn thêm mấy miếng.

Thế nên khi Đức Hỉ đề nghị Quý phi mang điểm tâm đến.

Hắn không từ chối.

Ai ngờ người tới lại là Thục Quý phi.

“Thiên Nhi nghe Vọng Chi ca ca vẫn chưa dùng bữa, nên đã sai người chuẩn bị…”

Còn chưa kịp đọc hết tên món ăn, liền bị cắt ngang không chút nể .

“Không cần, trẫm không đói.”

Tiêu Quân Nghiệm như chợt nghĩ ra điều gì:

“Về sau đừng gọi bậy, trong cung phải ý quy củ.”

Đầu ngón tay Thục Quý phi bấm sâu vào lòng bàn tay.

Dựa vào đâu mà Thường Lạc có thể vượt qua thân phận gọi một tiếng “phu quân”.

Còn nàng, từ nhỏ đã quen gọi như , giờ lại bị dạy phải ý quy củ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...