Trẫm Biết, Trẫm Cưới [...] – Chương 7

Chương 7

Phía dưới có người nấp trong đám đông hùa theo.

“Ninh phi nương nương múa đi! Ninh phi nương nương múa đi!”

Tiêu Quân Nghiệm cau mày thật chặt.

Đang định nổi giận thì bị tiếng ho liên hồi của Thái hậu bên cạnh cắt ngang.

Giữa ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người.

Tố Bạch cầm khăn giúp ta lau tay.

Đảm bảo cả vết dầu mỡ trên môi cũng đã lau sạch.

Tiêu Quân Nghiệm quét mắt khắp mọi người, khóe môi cong lên một nụ châm biếm.

“Ồ? Ai muốn xem ái phi của trẫm múa ?”

“Hôm nay dám mơ tưởng Quý phi, ngày mai chẳng phải cũng dám mưu tính ngôi vị của trẫm sao?”

Giọng hắn chậm rãi mà lạnh lùng, mỗi câu đều như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim kẻ khác.

“Thần… thần không dám!”

Các quan viên vội vàng quỳ rạp xuống dập đầu, mồ hôi lạnh vã đầy trán.

“Hừ.”

Tiêu Quân Nghiệm tất nhiên biết tên công tử bột kia là bị người xúi giục.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

Dù kẻ đứng sau rốt cuộc là ai.

Cũng khó thoát khỏi bàn tay của nhà họ Lâm.

Hắn lạnh lẽo khẽ, lập tức nhắm thẳng mũi nhọn vào Thục Quý phi.

“Xem bữa tiệc ngươi bày ra thành cái gì rồi.”

“Về sau không cần tổ chức nữa.”

“Phạt ngươi một năm bổng lộc, cấm túc một tháng, có ý kiến gì không?”

Sắc mặt Thục Quý phi tái nhợt, há miệng như muốn biện bạch.

Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt sắc lạnh của Thái hậu chặn đứng.

Đành phải cắn môi nhận tội.

Trận náo loạn lần này khiến ai nấy trong lòng đều có tính toán riêng.

Trong bữa tiệc, chỉ còn lại mỗi mình ta vẫn đang tiếp tục ăn.

Tiêu Quân Nghiệm bảo ta ngồi cùng chàng

Không những nhường cho ta nửa bàn, mà còn đem phần của mình cũng dồn hết cho ta.

Tiêu Quân Nghiệm thật là người tốt.

13

Tiệc đã quá nửa, Tiêu Quân Nghiệm len lén rời khỏi điện.

Ta đành nhờ công công Đức Hỉ dẫn ta đi tìm hắn.

Khi tìm Tiêu Quân Nghiệm, hắn đứng thẳng tắp giữa sân viện hoang tàn lạnh lẽo.

Toàn thân phủ một nỗi bi thương độc khó diễn tả thành lời.

Nghe thấy tiếng phía sau, hắn không quay đầu lại.

“Ngươi tới để từ biệt trẫm sao?”

Ta không trả lời, mà ngược lại hỏi hắn.

“Phu quân, chàng đang gì ở đây ?”

[ – .]

Bàn tay trong tay áo Tiêu Quân Nghiệm bỗng siết chặt, sát khí quanh người hắn như không kìm nén nổi.

Ta không hề sợ hãi, mà bước lên trước hai bước, khoác lấy tay hắn.

“Phu quân, chàng đừng buồn nữa, không?”

Tiêu Quân Nghiệm ngẩn ra, có chút dở khóc dở .

Đây là lần đầu tiên hắn người khác an ủi.

Cũng là lần đầu tiên nghe thấy một lời dỗ dành vụng về đến .

Hắn nắm lấy tay ta, dẫn ta đi vào trong điện.

“Thường Lạc, đây là nơi mẫu thân ta từng sống.”

Ta nghiêng đầu hỏi:

“Thái hậu sao?”

“Không phải bà ấy.”

Tiêu Quân Nghiệm chậm rãi kể lại chuyện năm xưa.

Thái hậu là tiểu thư thế gia, sau khi gả vào cung liền trở thành Hoàng hậu.

Nhưng số phận lại trêu ngươi bà, bà không thể sinh con.

Còn mẫu thân của Tiêu Quân Nghiệm chỉ là một cung nữ, sau một lần thị tẩm ngoài ý muốn mà mang thai.

Sau khi Hoàng hậu biết chuyện, liền che giấu hoàn toàn sự tồn tại của cung nữ ấy.

Hoàng hậu bày ra màn kịch mang thai giả, dự định đợi đứa trẻ sinh ra liền ôm về, giả con ruột của bà.

“Nhưng mẫu thân ta sinh non.”

“Ta chào đời yếu ớt thoi thóp, qua đã biết khó lòng nuôi sống.”

“Thế là Hoàng hậu lại đổi ý, bà không cần ta nữa, liền ôm một đứa trẻ khỏe mạnh từ bên ngoài vào cung.”

“Cứ như , ta theo mẫu thân sống trong lãnh cung, trở thành một đứa trẻ không tên không phận. Nhưng chẳng ai ngờ — ta không c.h.ế.t yểu.”

“Lên sáu tuổi, đứa trẻ mà Hoàng hậu ôm từ bên ngoài về càng lớn càng không giống hoàng đế, khiến người khác bắt đầu sinh nghi.”

“Đúng lúc đó, Hoàng hậu phát hiện ta vẫn còn sống.

Bà vu oan cho mẫu thân đã tráo đổi hoàng tử của bà năm xưa, rằng ta mới là cốt nhục ruột thịt của bà.”

Tiêu Quân Nghiệm giễu cợt:

“Bao năm qua, bà luôn lấy chuyện đó ra đi lại, luôn nếu không nhờ có bà, ta chỉ là một thứ dân hèn mọn, gì có phúc phần, gì có ngôi vị hoàng đế hôm nay.”

“Trước kia bà coi ta là con rối, bây giờ lại coi ta là giống đực để nhân giống, chỉ nghĩ sao để nhà họ Lâm lại sinh thêm một vị Hoàng hậu, lại có thêm một hoàng tử nữa… hừ.”

Tiêu Quân Nghiệm vốn không phải muốn than vãn, nên không thêm nữa.

Hắn quay đầu ta.

“Ban đầu trẫm quả thật muốn lợi dụng nàng, muốn mượn Thường tướng quân kiềm chế Lâm tướng. Nhưng Thường Lạc, sau này trẫm đã hiểu ra rồi. Trẫm không nên đối xử với nàng như .”

“Nàng không nên là quân cờ của trẫm, cũng không nên bị giam cầm trong chốn thâm cung này.”

Quá cao siêu rồi, đầu óc ta nghe đến choáng váng.

“Chẳng lẽ phu quân không muốn Thường Lạc thê tử của chàng nữa sao?”

Tiêu Quân Nghiệm: “……”

Ta nhón chân, xoa xoa tóc hắn.

“Thường Lạc nguyện ý thê tử của bệ hạ.”

“Cha có bốn mươi vạn đại quân, phu quân muốn gì thì cứ .”

“Còn nữa… Thường Lạc nghe chẳng hiểu mấy chuyện này, chỉ biết phu quân từng hứa sẽ để Thường Lạc Thái hậu!”

…………..

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...