Trâm Cài Giai Nhân – Chương 6

6

Ta ôm lấy mẹ, liếc mắt ra hiệu với Lâm Hoài Tín, bảo hắn nhanh chóng kéo cha ta đi.  

Nếu còn tiếp tục chuyện, lỡ xảy ra án mạng, thì cuối cùng cũng chỉ khiến mẹ ta thiệt thòi mà thôi.  

*

Vị đại nương từng giúp mẹ ta hòa giải năm xưa cũng có mặt trong đám đông.  

Nhưng lần này, bà ấy không khuyên nhủ nữa, mà lén giơ ngón cái với ta, hề hề :  

“Thanh Tuệ à, lần này mẹ con đánh hay lắm! Cú đá đó trúng ngay tim cha con, thôi cũng thấy hả dạ!”  

Ta và mẹ đều bị bà chọc , lúc này mới đỡ mẹ ngồi xuống trong sân.  

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, giúp bà bình ổn hơi thở.  

“Mẹ, đừng tức giận nữa, không đáng để phí sức vì kẻ như .”  

Mẹ thở dài, chuyển sang chuyện khác:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Mùa thu hoạch xong, Tam công tử nhà họ Lâm có mang đến ít lúa mạch mới, chiều nay mẹ đã xay thành bột, bánh rau cho con rồi đấy, mau đi ăn đi.”  

Ta ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu :  

“Biết ngay là mẹ thương con nhất mà!”  

“Cũng phải thương Hoài Tín nữa chứ.”  

*

Lâm Hoài Tín vừa tiễn cha ta đi xong, sải bước vào sân nhà ta.  

Hắn lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, từ lời đến cử chỉ đều phong độ nhã nhặn.  

Mẹ ta mỉm tiếp đón:  

“Thanh Tuệ, con đi bưng bánh ra đi. Hôm nay may mà có Tam công tử đến kịp, bằng không mẹ cũng chẳng biết cha con sẽ ra chuyện gì nữa.”  

Ta hắn đầy biết ơn, hắn vẫn như cũ, đứng dưới ánh sao mà mỉm dịu dàng, phong thái như trăng sáng trong mây.  

Hắn đến giúp ta mang bánh, lòng ta bỗng thấy bứt rứt.  

Ta không nỡ buông tay hắn, ta biết mình đang trì hoãn hắn.  

Vì thế, khi hắn cúi đầu, ta khẽ hỏi:  

“Phụ mẫu huynh, hẳn là vì ta mà khuyên huynh không ít lần rồi, đúng không?”  

Tay hắn rõ ràng khựng lại.  

Không cần cũng hiểu.  

Hắn là thiếu gia của một gia tộc hiển hách, còn ta chỉ là một thôn quê bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà.  

Cha mẹ hắn coi trọng hắn như , lại giao cả trang trại cho hắn quản lý, đương nhiên không muốn hắn cưới một nữ tử như ta.  

Dù có nhượng bộ, cùng lắm cũng chỉ cho ta thiếp.  

Nhưng Lâm Hoài Tín không đồng ý.  

Hắn luôn với ta rằng, một đời một kiếp một đôi người, nếu đã hứa hẹn, thì ta nhất định phải là thê, là người vợ duy nhất của hắn.  

[ – .]

Thế nên hắn chỉ có thể lòng vòng nhiều lời an ủi.  

Nhưng càng dịu dàng, ta càng thấy đau lòng.

07

Nhờ sự tiến cử của vị lão phu nhân nọ, sau tiết Lập Thu đầu năm mới, ta nhận công việc chải tóc cho tiểu thư nhà quận thừa sắp xuất giá.  

Ta vén rèm châu, thoáng liếc qua gương đồng, không kìm mà tán thán:  

“Thật là một nương xinh đẹp.”  

Tiểu thư Trịnh bị câu thẳng thắn của ta chọc , thẹn thùng cúi đầu.  

Nàng rất ngoan ngoãn, suốt khoảng thời gian dài ta chải tóc và búi tóc cho nàng, nàng chỉ yên lặng ngồi đó, qua tấm gương mà lặng lẽ quan sát ta.  

Giờ đây tay nghề ta đã nhanh nhạy hơn trước rất nhiều, nghĩ đến giờ lành của nàng, ta càng tăng tốc, chẳng ngờ lại hoàn thành sớm hơn dự tính.  

Thấy ta xách hòm đồ định rời đi, Trịnh tiểu thư bèn cất tiếng giữ lại, mời ta uống một chén rượu mừng.  

Ta đón lấy chén rượu, đứng tại chỗ uống cạn, vài câu chúc tốt lành, nàng liền sai nha hoàn thưởng thêm bạc cho ta.  

Lúc ta cúi người tạ ơn, nàng bỗng hỏi:  

“Nguyên nương, ta thấy tuổi tác chắc cũng ngang ngửa ta phải không?”  

Ta nghĩ một chút rồi đáp:  

“Năm nay ta mười bảy, có lẽ hơn tiểu thư mấy tháng.”  

Nàng gật đầu, lại hỏi tiếp:  

“Nhìn thuần thục như , chắc hẳn đã công việc chải tóc một thời gian rồi?”  

Ta thành thật đáp:  

“Mẹ ta sức khỏe không tốt, cần bạc chữa bệnh. Hơn nữa ta cũng muốn tự lập, nên mới ra ngoài việc.”  

Ta không ngờ, trong mắt một đại gia khuê tú như nàng, ta lại thấy nét hâm mộ.  

Nàng ngưỡng mộ ta còn trẻ tuổi đã có thể đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, nhiều việc.  

Lúc ấy ta vẫn chưa hiểu nỗi hâm mộ của nàng đến từ đâu, mãi cho đến khi nàng :  

“Không giống ta, lúc còn ở nhà thì phải nghe lời cha, đến khi xuất giá lại phải nghe theo phu quân.  

“Ngay cả phu quân của ta cũng là do cha ta chọn, là một người ta chưa từng gặp mặt.”  

Hàng chân mày thanh tú của nàng cụp xuống, nỗi u sầu thoáng qua ánh mắt khiến ta nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhịn của mẹ suốt những năm qua.  

Nhưng hôm nay là ngày vui, ta vẫn cố gắng an ủi nàng.  

Nàng gắng gượng tinh thần, lại hỏi ta đã thành thân chưa, có người trong lòng hay không.  

Ta trước lắc đầu, sau lại gật đầu.  

Ta chưa lấy chồng, đã có người trong lòng.  

Giờ lành đã điểm, trước khi rời đi, Trịnh tiểu thư qua lớp khăn voan đỏ với ta:  

“Nguyên nương có chí hướng, có bản lĩnh, sau này nhất định sẽ cưới người mình thương.”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...