Trâm Cài Giai Nhân – Chương 9

9

Một thư sinh nho nhã, không ngờ sức lại mạnh đến .  

Hắn uống chút rượu, mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ rung, đôi con ngươi dưới làn mi ấy sáng trong như nước:  

“Ta sẽ tiếp tục tích góp, đợi sang lập hạ năm sau, ta sẽ dẫn nàng đi xem sân viện của chúng ta.”  

Ta ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng thì vành tai đã đỏ bừng.  

“Huynh mua viện của huynh, liên quan gì đến ta…”  

Ta hất tay hắn ra, như thể trốn chạy mà vội vàng rời đi.  

Chỉ còn lại tiếng trong trẻo của Lâm Hoài Tín, tựa hồ ngân vang theo ta suốt cả quãng đường về.  

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm đó, ta vui vẻ trở về nhà, cùng mẹ hấp một xửng bánh bao thật đầy.  

Trời lạnh rồi, cất trong hầm có thể để đông, sau này ăn cũng tiện.  

Đêm đến, ta rúc vào lòng mẹ, mãi mà vẫn không ngủ vì háo hức.  

Ta kể cho bà nghe kế hoạch tương lai của mình—  

Ta muốn mở một thư viện, chuyên dạy nữ tử học chải tóc và viết chữ.  

Ta chỉ giỏi hai thứ này, thì ta sẽ dốc hết sức mà truyền dạy.  

Như thế, ta vừa có thể kiếm tiền, lại còn có thể giúp người.  

Lỡ đâu ngoài kia cũng có những nữ nhân có cảnh ngộ giống ta và mẹ, biết đâu có thể giúp họ vượt qua khó khăn.  

Cho người một con cá, chẳng bằng dạy họ cách bắt cá.

10

Những ngày Lâm Hoài Tín bận rộn tìm mua sân viện, học đường của ta cũng chính thức khai trương ngay tại sân nhà.  

Ban đầu, chỉ có hàng xóm láng giềng gửi con đến học, vì bọn họ biết ta có thể tự mình kiếm tiền, cũng có thể dạy con họ điều tương tự.  

Về sau, những nương theo ta ra ngoài việc thực sự kiếm bạc, danh tiếng lan xa, ngày càng có nhiều người từ các vùng lân cận tìm đến, mang theo học phí để học nghề.  

“Chỉ tiếc là, phần lớn nữ tử chỉ muốn học cách chải tóc, chẳng mấy ai muốn học chữ cả.”  

Lâm Hoài Tín giúp ta ghi sổ sách, còn ta thì bưng một đĩa bánh hoa mai, vừa ăn vừa trò chuyện cùng hắn trong sân viện.  

[ – .]

Hắn biết ta thích hoa, nên đã chọn mua một khu sân rất rộng, đợi sang năm đến mùa gieo hạt sẽ trồng thật nhiều hoa cho ta.  

Hắn tiếp lời, khẽ thở dài:  

“Cũng chẳng thể trách họ. Hoàng đế đương triều trọng võ khinh văn đã đành, lại còn cấm cản nữ tử học chữ, sợ họ nhúng tay vào triều chính. Hoàng hậu vốn là một nữ tướng văn võ song toàn, thế mà cũng bị uốn nắn đến mức ngoan ngoãn một cung phi.”  

Lời này khiến ta thoáng ngẩn người. Dù sao nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, cách kinh đô ngàn dặm, nào ai dám nghĩ xa đến chuyện của bậc quân vương.  

Nhưng lời hắn thực ra ai ai cũng đều hiểu rõ.  

Hoàng hậu đương triều – Mạnh Ương, từng là một dũng tướng tay nắm binh quyền, thế từ khi tiến cung, nàng ta chẳng còn là cánh tay bảo vệ giang sơn nữa, mà chỉ còn lại danh xưng “Mạnh Hoàng Hậu”, quy củ mà an phận trong cung cấm.  

Ta dường như đã hiểu ra, bèn gật đầu đồng :  

“Phải, không chỉ không có tiền đồ, mà còn dễ rước họa vào thân.”  

Ta cắn một miếng bánh hoa mai, lẩm bẩm như đang với chính mình:  

“Nếu có một ngày, nữ tử cũng có thể tham gia khoa cử, cũng có thể vào triều quan thì tốt biết mấy.”  

Lâm Hoài Tín liền vung tay dài, dùng cán bút gõ nhẹ lên trán ta.  

“Nương tử à, lời này ra cẩn thận kẻo rước họa đấy.”  

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhét thêm vài miếng bánh hoa mai vào miệng để ngăn mình linh tinh.  

Ta bận rộn với học đường, lúc rảnh rỗi thì ra ngoài nhận việc chải đầu cho khách hoặc viết thư .  

Tiền kiếm , ta dành một phần để dành, phần còn lại dùng để chăm sóc sức khỏe cho mẹ và tu sửa nhà cửa. Ngày tháng cứ thế trôi qua rất nhanh.  

Mẹ ta cũng không chịu ngồi yên, hai mẹ con cùng nhau cải tạo một mảnh đất trống sau sân, mẹ ta trồng ít rau, một năm bốn mùa cũng đủ cung cấp thực phẩm cho cả nhà.  

Về sau, bà dúi vào tay ta một túi tiền nhỏ, hiền hậu:  

“Mẹ giấu con vài cái khăn tay với túi thơm đem bán, kiếm chẳng bao nhiêu, còn thua xa con.”  

Ta nhét túi tiền nhỏ ấy vào trong một túi tiền lớn hơn của ta, sau đó lại đặt lại vào tay bà:  

“Mẹ à, nếu mẹ thích thêu thùa thì con không cản, tuyệt đối không vì muốn giúp con mà lụng đến kiệt sức. Nếu không, bao năm qua con lo lắng chăm sóc mẹ chẳng phải uổng phí rồi sao?”  

Mẹ ta gật đầu hiểu ý, rồi đem túi tiền giấu vào một hũ gốm cất dưới hầm.  

, đó là tiền bà để dành của hồi môn cho ta.  

“Ta tuyệt đối không để ai ta bán con ! Ta muốn bọn họ thấy, con ta xuất giá trong lụa là gấm vóc, là gả thấp xuống nhà chồng!”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...