Trăm Kiếp Không Hẹn – Chương 1

Chương 1

1.

Người ra vào linh đường từng đợt, ai nấy đều mang vẻ mặt đau thương, tiếc nuối.

Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả dối.

Đứng trong bếp, tôi rót một cốc nước, vừa định uống thì phía sau vang lên tiếng phụ nữ cợt bàn tán.

“Đứa trẻ đã mất mấy ngày rồi mà đến giờ vẫn chưa thấy cha nó quay về?”

“Cô không biết sao?”

“Biết gì cơ…”

Giọng kia hạ thấp xuống, gần như chỉ còn tiếng thì thầm. “Anh hai nhà họ Tống đã đến dãy núi tuyết ở nước ngoài cùng Bình Sương. Nơi đó vào rồi thì chẳng còn tín hiệu, nhà họ Tống gọi đến phát điên mà ta không bắt máy lấy một cuộc.”

“Biết đâu là cố không nghe.” Người phụ nữ kia khẽ nhếch môi . “Ai mà chẳng biết ta dùng cái thai để ép cưới. Nếu không có ta, hai nhà họ Tống đã sớm ở bên Bình Sương rồi.”

Giữa những lời bàn tán xôn xao, tôi dần dần lịm đi vì quá đau buồn, cuối cùng ngất xỉu ngay tại linh đường.

Khi tỉnh lại, ai đó đã ép tôi uống thuốc. Bên tai vẫn là những âm thanh ồn ào khiến đầu tôi đau như búa bổ. Tôi trở mình, vùi mặt vào gối, cố gắng trốn tránh thực tại. Một mùi tanh mặn xộc vào mũi – hóa ra là nước mắt của tôi những ngày qua đã thấm ướt cả gối.

Nước mắt tôi đã khô cạn, Tống Dịch vẫn chưa về.

Những tiếng bàn tán dần tan biến khi một loạt bước chân trầm nặng vang lên. Trong đám đông, dường như có ai đó lên tiếng:

“Tống Dịch, cuối cùng cũng chịu về rồi.”

Tống Dịch…? Không thể nào.

Anh ta đang ở nước ngoài, bên cạnh Lương Bình Sương, sao có thể quay về ?

ta có muốn về, liệu Lương Bình Sương có đồng ý không?

Cô ta cố chọn đúng sinh nhật Tiểu Trì để cùng Tống Dịch lên chuyến bay ra nước ngoài. Đêm hôm đó, Tiểu Trì cúi đầu, ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật cháy dần, ánh sáng hắt lên gương mặt bầu bĩnh của thằng bé, phản chiếu nỗi thất vọng trong đôi mắt.

Thằng bé thích đồ ngọt đến thế, mà chẳng ăn lấy một miếng. Giọng non nớt cất lên từng câu từng chữ:

“Mẹ ơi, khi nào ba về?”

Thằng bé không khóc, không quậy . Từ nhỏ đã rất ngoan, sớm hiểu rằng ba không thương nó, càng không mẹ nó.

Sáu năm qua, tâm nguyện duy nhất của Tiểu Trì là có một lần ba ở bên trong ngày sinh nhật. Thế đến lúc mất đi, nguyện vọng ấy vẫn chưa từng thành hiện thực.

Bên cạnh vang lên tiếng ghế bị kéo ra, có người ngồi xuống.

Hương thơm ấy—mùi hương đã theo tôi suốt sáu năm qua. Chỉ cần ta đến gần, bằng hơi thở, cử , thậm chí chỉ một ánh mắt, tôi đều có thể nhận ra.

Trước đây, tôi từng mong chờ sự gần gũi của ta biết bao nhiêu. Nhưng khi trái tim đã nguội lạnh, tôi thậm chí chẳng buồn liếc .

Tống Dịch ngồi xuống, giọng nhàn nhạt hai chữ:

“Xin lỗi.”

Lại là xin lỗi.

Ngày ta cùng Lương Bình Sương đi nước ngoài, tôi đã chặn đường, nắm chặt tay áo ta, khẩn cầu:

“Có thể đi vào ngày mai không? Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của Tiểu Trì, thằng bé muốn ba ở bên cạnh.”

Kết hôn bao năm nay, tôi luôn biết mình không có tư cách đòi hỏi gì ở ta. Bởi vì cuộc hôn nhân này, vốn dĩ không phải điều ta mong muốn.

Nhưng vì Tiểu Trì, tôi vẫn muốn cầu xin một lần.

Nhưng chẳng có gì bất ngờ, Tống Dịch gạt tay tôi ra, gương mặt vô cảm:

“Xin lỗi, Bình Sương đang đợi tôi.”

Nhưng con ta cũng đang đợi ta.

Chỉ là lần này, Tiểu Trì thực sự giận rồi, thằng bé sẽ không chờ nữa.

Cơ thể tôi lạnh buốt, theo phản xạ co rúm lại, đầu vùi sâu xuống chăn. Tống Dịch ngồi bên cạnh, ta biết tôi đã tỉnh. Anh ta là người nhạy bén, đa nghi, bao năm nay đều nắm rõ từng hành , từng cử chỉ của tôi.

Một là sợ tôi lại giăng bẫy ta.

Hai là sợ tôi sẽ tổn thương người con ta .

“Em tỉnh rồi?” Giọng Tống Dịch chẳng hề vương chút bi thương, ngược lại, còn có phần vội vã. “Người dưới nhà đã giải tán cả rồi, dậy ăn chút gì đi.”

Sao ta có thể bình tĩnh đến , như thể người vừa mất đi không phải là con ruột của mình?

Đúng thế.

Bao năm qua, ta chưa từng xem Tiểu Trì là con, càng chưa từng xem tôi là vợ. Nếu không phải vì sự sắp đặt của mẹ tôi, tôi sẽ không thể bước lên giường ta, càng không thể trở thành bà Tống.

Tống Dịch hận tôi. Hận cả mẹ tôi.

Anh ta từng ví chúng tôi như kẻ nông phu và con rắn độc.

Nghĩ đến Tiểu Trì, lòng tôi lại nhói đau. Tôi vùi mặt vào chiếc gối ướt sũng, giọng khàn đặc, nghẹn ngào hỏi:

“… Anh đã đến thăm Tiểu Trì chưa?”

“Ừm.”

“Tốt, đã đến thăm rồi.” Tôi cố gắng kiềm chế tiếng nức nở. “Anh ra ngoài đi.”

Giọng Tống Dịch vẫn như cơn gió thoảng, nhẹ nhàng như mọi khi, không chút dao :

“Tôi không nhận cuộc gọi. Sau khi vào núi, thiết bị liên lạc bị mất tín hiệu… thật đấy.”

Thật sao?

Đây là lời nhấn mạnh hay chỉ là cái cớ biện minh cho bản thân?

Dù là gì đi nữa, tôi cũng chẳng còn quan tâm.

“Ừm, ra ngoài đi.”

Nhưng Tống Dịch không rời đi, ánh mắt ta hiện rõ vẻ không hài lòng:

“… Đường Chi, con còn nhỏ như , sao em có thể để nó tự ra ngoài? Tôi là cha thằng bé, em nghĩ mình không cần phải cho tôi một lời giải thích sao?”

Giải thích?

Tôi khẽ bật , cử tứ chi cứng nhắc, gắng gượng ngồi dậy.

Chắc tôi trông thảm lắm—gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt, làn da hằn vết in sâu, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt như một bộ xương khô.

Còn Tống Dịch thì sao?

Anh ta vẫn ngồi ngay ngắn, bộ vest chỉnh tề, gọn gàng như thể chuẩn bị tham dự một buổi họp quan trọng. Khuôn mặt kia vẫn lạnh lùng như băng giá, không có chút bi thương, không một giọt nước mắt.

Anh ta là một cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm.

Còn tôi—người mẹ vừa mất con—lại trở thành bị cáo.

“Sao em ?” Tống Dịch cau mày hỏi.

“Tôi .” Tôi tựa vào đầu giường, giọng mong manh như giấy, từng câu chữ vẫn sắc bén như lưỡi dao. “Anh có biết vì sao Tiểu Trì ra ngoài không?”

Tống Dịch im lặng, ánh mắt bảo tôi tiếp.

“Thằng bé muốn đi tìm .”

“Nó đã gọi cho rất nhiều lần, chưa một cuộc nào kết nối.”

“Nó , có lẽ ba bị lạc đường không tìm thấy nhà, nên muốn ra ngoài tìm .”

Tống Dịch ngập ngừng: “Em không ngăn thằng bé lại sao?”

“Tôi có thể dỗ dành nó một lần, hai lần… nó lo cho , nhân lúc tôi…”

Bất chợt, tôi cảm thấy bản thân vừa đáng thương vừa nực . Vì sao tôi lại phải giải thích với ta chứ?

Tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu: “Là lỗi của tôi.”

Chỉ vài từ ngắn ngủi lại như một cơn bão quét qua không gian lạnh lẽo. Ánh mắt Tống Dịch lập tức thay đổi, mang theo sự dò xét nặng nề.

Tôi đối diện với ta, từng chữ, từng chữ một:

“Tôi sai vì không biết tự lượng sức, lỡ thích . Sai vì nhầm lẫn mà cưới , có Tiểu Trì. Sai vì đã sinh ra thằng bé, để nó phải chịu bao uất ức, rồi lại không thể bảo vệ nó.”

Giữa ánh mắt tràn đầy áp lực của Tống Dịch, tôi nhếch môi , giọng điệu nhẹ nhàng mà tàn nhẫn:

“Và sai nhất… là đã ngu ngốc đến mức mơ tưởng rằng chúng ta có thể quay lại như trước.”

Sắc mặt Tống Dịch thoáng chốc trở nên trống rỗng, ta im lặng, không lời nào.

Ngay khoảnh khắc đó, một cái tát đột ngột giáng xuống.

Tôi và Tống Dịch đều chưa kịp phản ứng.

Người lao vào từ cửa, vừa đánh vừa gào khóc, giọng nghẹn ngào đầy phẫn nộ:

“Mày ngay cả con mình cũng không trông nổi, có tư cách mẹ không?!”

Người đánh tôi là em của Tống Dịch.

Cô ta lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn, chưa bao giờ ưa tôi, càng ghét Tiểu Trì. Cô ta từng đẩy thằng bé, đưa cho nó ăn quả đào hỏng, thì thầm bên tai nó rằng “Ba mày ghét mày lắm.”

Bây giờ, tiếng khóc than của ta chỉ là một màn kịch trước mặt Tống Dịch mà thôi.

Tôi ngồi yên, cảm giác tê dại, không né tránh cũng không phản kháng.

Cái tát đầu tiên.

Rồi cái thứ hai, thứ ba…

Mãi đến khi khóe môi tôi rớm máu, tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Tống Dịch—người chồng trên danh nghĩa của tôi—chỉ thản nhiên đứng đó, lặng lẽ quan sát mọi thứ, ánh mắt tràn đầy sự dửng dưng.

Từ trước đến nay, vào những lúc tôi và Tiểu Trì cần ta nhất, ta chưa từng đưa tay ra giúp đỡ.

Tóc tôi bị giật mạnh, đau đến rát da đầu. Giữa những tiếng mắng chửi dồn dập, tôi ngước lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tống Dịch.

Tôi còn nhớ, ngày trước chỉ cần tôi bị ngã trầy da một chút, ta đã vội vàng lo lắng, cau mày liên tục hỏi tôi có đau không.

Nhưng giờ đây, tôi bị đánh ngay trước mặt ta, ta vẫn có thể thờ ơ đứng .

Bao năm qua, cảm của tôi dành cho Tống Dịch đã đi từ rung thuở thiếu thời, đến sự si mê cẩn trọng khi ta đối xử lúc lạnh lúc nóng, rồi cuối cùng, là bị cuốn vào một ván cờ đã sắp đặt từ trước, trở thành vợ ta.

Tôi từng ta.

Từng hy vọng.

Cũng từng áy náy.

Nhưng bây giờ, sợi dây đã căng đến cực hạn, rồi đứt đoạn.

Tôi đột nhiên bật dậy, siết chặt cánh tay của ta, rồi mạnh mẽ tát trả một cái.

Cô ta chết sững, ôm lấy mặt, trừng lớn mắt, vẻ không thể tin nổi.

Trong căn nhà này, ngoài Tống Dịch ra, tôi chưa từng có lỗi với bất kỳ ai.

Tiểu Trì lại càng không.

Cái tát này, tôi phải đòi lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...