Trăm Lần Hẹn Ước – Chương 5

Xin ngài nể mặt tôi, để ấy xin lỗi một tiếng, rồi bỏ qua, không?”

Động tác của Phó Trấn Hoa khựng lại, ánh mắt quét xuống quân hàm trên vai Tống Kiến Quân, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt:

“Anh là cái thá gì, mà đòi tôi nể mặt?

Đường đường một đoàn trưởng, ngay cả người nhà cũng quản không xong, thì quản nổi một đoàn sao?”

Cả hội trường liền vang lên từng tiếng hít khí.

Ai cũng hiểu, lời này chẳng khác nào chặt đứt tiền đồ của Tống Kiến Quân, không chỉ hết hy vọng thăng tiến, mà ngay chức vụ hiện tại cũng khó giữ.

Tống Kiến Quân lảo đảo lùi nửa bước, mồ hôi túa ra:

“Phó quân trưởng, ngài đây là công tư bất phân!”

Anh ta gồng mình:

“Chị dâu tôi là con tư lệnh, ngài không thể…”

Ánh mắt Phó Trấn Hoa thoáng vẻ kỳ quái:

“Con tư lệnh? Khéo thay, xe tư lệnh cũng sắp tới rồi. Chúng ta chờ ông ấy nhé?”

Trương Lệ Quyên đột nhiên vùng vẫy dữ dội:

“Đừng!…”

Mái tóc búi gọn gàng rối tung, mồ hôi nhỏ giọt:

“Kiến Quân, đừng nữa…”

Đêm qua ta rõ ràng nghe tin chắc chắn rằng hôm nay tư lệnh sẽ không tới… Sao lại thế này?

Tống Kiến Quân đứng ngây ra, phản ứng bất thường của ta, từng chi tiết bị bỏ qua trong quá khứ bỗng hiện lên, một suy đoán kinh khủng dần thành hình.

Đúng lúc đó, từ bãi cỏ vang lên tiếng cơ trầm ổn, xe chuyên dụng của tư lệnh.

Sắc mặt Trương Lệ Quyên lập tức trắng toát, liều mạng giãy giụa không thoát nổi.

Tống Kiến Quân mồ hôi rịn đầy trán, dáng vẻ tuyệt vọng của ta thì còn gì không hiểu.

Cửa xe mở ra, một lão nhân tinh thần quắc thước bước xuống.

Ông mặc quân phục chỉnh tề, cầu vai sáng rực ngôi sao tướng, chính là tư lệnh quân khu.

Cả đại sảnh bỗng lặng ngắt như tờ.

Phó Trấn Hoa liếc Trương Lệ Quyên, chậm rãi :

“Người mong chờ để bênh vực, tới rồi đấy.”

Tư lệnh sải bước vào, ánh mắt sắc bén quét khắp nơi.

Thấy Trương Lệ Quyên bị giữ, ông khẽ nhíu mày:

“Chuyện gì đây?”

Trương Lệ Quyên run lẩy bẩy, môi mấp máy chẳng thốt nổi.

Tống Kiến Quân buộc mình bước lên:

“Tư lệnh, đây chỉ là hiểu lầm…”

Phó Trấn Hoa lạnh, kéo tôi vào lòng:

“Hiểu lầm? Tư lệnh, vị đồng chí này tự xưng là con ngài, vừa rồi còn công khai tát vợ tôi.”

Ánh mắt tư lệnh dừng trên gương mặt sưng đỏ của tôi, liền trở nên băng lãnh.

Ông bước tới trước Trương Lệ Quyên, kỹ khuôn mặt ta:

“Ta không biết từ bao giờ mình có thêm một đứa con .

Cô có biết mạo danh thân thuộc sĩ quan cấp cao, giả dạng quân thuộc để lòe bịp là tội…”

Mỗi một chữ ông , Trương Lệ Quyên lại run càng dữ.

Cuối cùng, đôi chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống:

“Tư… Tư lệnh tha mạng… Tôi… tôi chỉ là…”

Tống Kiến Quân nghe tư lệnh phủ nhận, tia hy vọng cuối cùng cũng tắt ngúm.

Anh ta thẫn thờ lùi lại, lẩm bẩm:

“Không thể nào… Sao chị dâu lại không phải con tư lệnh?

Tôi rõ ràng đã thấy ấy có huân chương, còn ra vào nhà tư lệnh…

Sao tất cả đều là giả ?”

Tư lệnh liếc Phó Trấn Hoa, lạnh giọng hạ lệnh:

“Lôi đi, nghiêm khắc thẩm tra!”

Hai vệ binh lập tức kéo Trương Lệ Quyên đang mềm nhũn như bùn ra ngoài.

Sắc mặt Tống Kiến Quân xám ngoét, loạng choạng lùi lại, va vào bàn tiệc.

Tư lệnh quay sang ta, thất vọng lắc đầu:

“Còn , thân là sĩ quan, người chẳng rõ, còn dung túng để ta mạo danh ta. Thu xếp đi, ngày mai tới đoàn biên phòng báo danh.”

Tống Kiến Quân há miệng, cuối cùng chỉ ủ rũ hành lễ:

“Rõ… thưa tư lệnh.”

Xử lý xong, tư lệnh đi đến bên tôi, nhẹ vỗ vai:

“Con bé, chịu ấm ức rồi.”

Rồi quay sang Phó Trấn Hoa:

“Việc này ta sẽ đích thân điều tra, cho hai người một lời công bằng.”

Phó Trấn Hoa khẽ gật đầu.

Khi mọi người nối gót tư lệnh bước vào đại sảnh yến tiệc, ôm chặt mẹ con tôi vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai:

“Anh hứa, từ nay sẽ không để bất kỳ ai tổn thương em và con nữa.”

Tôi nghiêng đầu gương mặt tuấn tú bên cạnh, nhẹ giọng đáp:

“Được! Em tin !”

Sự thật phơi bày

Sau tiệc, kết quả thẩm tra cũng công bố.

Trương Lệ Quyên bị đưa vào phòng thẩm vấn quân khu, đối diện với chứng cứ xác thực, chẳng mấy chốc đã sụp đổ, khai hết toàn bộ.

Thì ra, ta có một người chị họ bảo mẫu cho gia đình tư lệnh, đã việc hơn mười năm.

Năm năm trước, trong một lần tới tìm chị họ, cờ nghe lỏm chuyện con duy nhất của tư lệnh đang nhiệm vụ đặc biệt, đã ba năm không về nhà.

Trương Lệ Quyên khai:

“Ngay lúc đó tôi đã nảy ý đồ. Chị họ còn trong thư phòng của tư lệnh có cất giữ một huân chương đặc biệt, phần thưởng từ chiến trường Triều Tiên năm xưa, cả quân khu không có cái thứ hai.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...