Trầm Mê – Chương 2

Chương 2

Tôi một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

“Tiết Uyển!”

Chu Dung Thâm chợt gọi tôi lại.

Anh ta ôm lấy Hứa Ninh, khẽ híp mắt về phía tôi:

“Đi đâu thế? Cô cũng nên học hỏi mấy trẻ đi, học cách hầu hạ người đàn ông của mình.”

“Đừng suốt ngày cứng nhắc như khúc gỗ, hôn mà ngay cả há miệng cũng không…”

Anh ta còn chưa dứt lời, tiếng khung ảnh vỡ nát lập tức vang lên trong phòng.

Đó là ảnh cưới của tôi và Chu Dung Thâm, lúc này bị tôi vứt xuống, đã vỡ tan thành từng mảnh dưới đất.

Mặt tôi không lộ bất cứ thái độ gì, tôi ta: “Còn muốn gì?”

Chu Dung Thâm đẩy Hứa Ninh ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Tiết Uyển, nghĩ cho rõ đang gì.”

Tôi nhếch môi, đưa giấy ly hôn đã chuẩn bị xong từ sớm cho ta.

“Ký đi Chu Dung Thâm, chúng ta ly hôn thôi, tôi cho ta trèo lên cái vị trí này đấy.”

“Tiết Uyển, diễn xong rồi không quay đầu lại đâu.”

“Ký xong phiền báo tôi một câu.”

Nói xong, tôi không ta thêm cái này, xoay người bước ra khỏi phòng, đi xuống tầng.

Ngay giây phút bước ra khỏi cửa, Chu Dung Thâm đứng trên tầng, tôi từ trên cao xuống.

“Tiết Uyển, rời đi thì dễ, còn muốn quay lại thì không đơn giản như đâu.”

Tôi không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Kéo vali, nhanh chân tiến vào bóng đêm dày đặc.

4

Đầu đông ở Bắc Kinh rất lạnh, tôi khép áo khoác lại, mua một chai rượu nhỏ ở tiệm tạp hóa.

Lại ăn một bát bún thập cẩm lớn trong một quán ăn ven đường.

Tiền trong người gần như đều đổ vào tài khoản bệnh viện.

Hiện trên người vét sạch ra chỉ có ba trăm đồng.

Vì không muốn c.h.ế.t cóng ngoài đầu đường, trước mắt phải tìm nhà nghỉ đã.

Lúc đang tìm nhà nghỉ rẻ tiền trên điện thoại, một giọng nam đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Tôi ngồi cùng bàn không?”

Tôi không ngẩng đầu lên: “Vâng ngồi đi.”

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi thoáng qua thấy áo khoác sợi tổng hợp tinh xảo, đắt tiền.

Tôi hơi bất ngờ, lúc này mới ngẩng đầu lên về phía người nọ.

Mà người đàn ông kia cũng đang không chút kiêng kỵ tôi.

Tôi không khỏi nhíu mày, ánh mắt Trần Tiến Hiền vẫn càng lúc càng suồng sã.

“Cô Tiết, nửa đêm mười hai giờ, em ăn mặc xinh đẹp như này, còn uống rượu, không sợ khiến người khác nhớ thương à?”

“An ninh ở Bắc Kinh cực tốt, không phiền phí tâm.”

Tôi cất điện thoại, đứng dậy muốn kéo vali rời đi.

Trần Tiến Hiền cũng đứng dậy: “Muộn rồi em còn đi đâu?”

“Tôi thấy nhà nghỉ nãy em kiếm quá rẻ, không an toàn, không thì tôi đưa em đến một khách sạn ổn hơn trước nhé?”

Tôi không nghe thêm, kéo vali nhanh chóng rời đi.

“Haiz em cẩn thận chút đi, đi đường cũng không xe gì cả.”

Một chiếc xe vụt qua nhanh như tên bắn, Trần Tiến Hiền nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về bên cạnh.

Tôi lại dùng sức hất tay ra: “Rốt cục là muốn gì?”

“Muốn giúp bè thôi mà.”

“Muốn giúp tôi hay muốn ngủ cùng tôi?”

Tôi không nhịn giễu một tiếng: “Trần Tiến Hiền, tôi biết, tôi từ chối nên giờ muốn trả thù tôi…”

“Trả thù em?”

Đôi mắt luôn mang theo ý nhàn nhạt của Trần Tiến Hiền, dần trở nên không chút vui vẻ: “Em luôn nghĩ như về tôi?”

“Nếu không thì sao?”

Gió lạnh thổi đến khiến dạ dày khó chịu, tôi không nhịn khom lưng nôn.

Lục phủ ngũ tạng quặn đau, sau khi nôn hết sạch, cả người tôi như bị rút hết sức lực, mềm nhũn đến mức không đứng vững.

Trần Tiến Hiền vừa vỗ lưng giúp tôi, vừa cầm khăn tay lau giúp tôi.

Ống quần và giày cũng bị tôi dơ, lại không để tâm.

Tôi ngồi xổm dưới đất, không nhịn khóc: “Dựa vào đâu mà ai cũng coi thường tôi như thế?”

“Dựa vào đâu mà ai cũng bắt nạt tôi?”

“Mấy người đều không phải là người tốt, đều không phải là người tốt.”

“Tiết Uyển.”

Trần Tiến Hiền khẽ vuốt ve lưng tôi, giọng rất thấp, còn rất chân thành: “Không bắt nạt em mà.”

“Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc bắt nạt em.”

“Tôi vừa về nước, nghe nhắc đến chuyện của em, trong lòng tôi không buông bỏ , vẫn còn lo lắng.”

“Nửa đêm em rời khỏi nhà họ Chu, tôi liền đi theo em.”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ tâm trạng em không tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Nếu em không muốn thấy tôi, tôi sẽ liên hệ em đến.”

“Không có .”

“Từ sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, tôi không còn nữa.”

5

Trần Tiến Hiền im lặng một lát, lại lên tiếng: “Vậy… có muốn tôi gọi chồng em tới đón em không?”

“Ly hôn rồi.”

“Tôi ký giấy ly hôn, chấm dứt tất cả rồi rời đi rồi.”

Tôi khẽ nhạt một tiếng, lảo đảo đứng dậy.

“Anh ta cũng không sai, ba năm nay, tôi tốn của ta rất nhiều tiền.”

“Cứ đi, cũng không ai nợ ai nữa.”

“Em còn thích ta không?”

Tôi giật mình, chợt lắc đầu: “Không thích, đã không còn thích từ lâu rồi, Trần Tiến Hiền, tôi không hèn hạ đến mức .”

“Tiết Uyển, em có thể thử một chút không, thử thích tôi?”

Tôi kinh ngạc quay lại, về phía Trần Tiến Hiền: “Anh không hận tôi à?”

Lúc trước khi từ chối ta, hồi đó còn trẻ tự trọng cao, lời ra rất khó lọt tai.

Trần Tiến Hiền lắc đầu, mấy năm đã trôi qua, cũng không còn là thiếu niên lỗ mãng, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nữa.

Thời gian rèn luyện cho sự trầm ổn mà tài trí, loại khí chất trầm tĩnh, thậm chí còn lặng lẽ vượt trội hơn hẳn Chu Dung Thâm.

“Muốn hận em, cuối cùng thì vẫn không nỡ.”

Trần Tiến Hiền bước đến bên cạnh tôi: “Tiết Uyển, có muốn thử bên tôi một chút không?”

Có lẽ tôi vẫn luôn yên lặng, vừa vừa một câu.

“Cho dù là vì ác ý, muốn giỡn tôi thôi cũng .”

Đáy mắt lại mang theo ý nhàn nhã, tựa như chỉ là trò chơi không đáng để quan tâm.

Tựa như không có chút thật lòng nào trong lời mình vừa .

Nhưng đồng tử đen láy kia, lại mang theo sự ấm áp sưởi ấm lòng người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...