Khi ấy, phụ thân ta đang giữ chức Thừa tướng, tỷ tỷ trong cung lại sủng ái hết mực, Thẩm phủ như mặt trời ban trưa.
Chu Mặc Hiên cùng nhiều sĩ tử quỳ gối trước Thẩm phủ, cầu xin phụ thân đứng ra vì lê dân bá tánh, vì sĩ tử trong thiên hạ mà đòi lại công đạo.
Giữa bao ánh mắt dõi theo, phụ thân ta không tiện thoái thác, đành đáp ứng tiếp nhận vụ kiện ấy.
Phủ Ninh Vương thế lực trải rộng, người dưới trướng hắn cũng khó tránh có kẻ lộ ra nhược điểm.
Phụ thân nắm điểm yếu của một vài thuộc hạ, có chứng cứ rồi trình lên long án.
Thánh thượng nộ khí xung thiên, lập tức sai người khám xét phủ Ninh Vương.
Quả nhiên, trong phủ hắn tìm thấy long bào cất giấu riêng —
Tâm tư mưu nghịch rõ như ban ngày.
Ninh vương tự vẫn trong phủ, cả một chi tộc từ đó lụi bại, dần bị xoá tên khỏi dòng chính của Đại Hạ.
Khoa cử tái khởi.
Tại điện thí, Chu Mặc Hiên Thánh thượng đích thân điểm Thám hoa lang, từ đó cá vượt long môn, một bước trở thành quý nhân ở chốn kinh kỳ.
Không ít đại thần thấy hắn trẻ tuổi tài cao, đều có ý muốn gả nữ nhi cho hắn.
Thế hắn đều khéo léo từ chối, chỉ thường xuyên lui tới vấn an phụ thân ta.
Về sau, khi phụ thân chuẩn bị chọn phu quân cho ta, Chu Mặc Hiên đích thân tìm đến, thổ lộ rằng đã thầm mến ta từ lâu, mong ta hãy chọn hắn.
Khi ấy, ta thấy rõ nơi đáy mắt hắn là tham vọng chẳng thể che giấu, ta vẫn gật đầu đồng ý.
Đêm trước ngày xuất giá, phụ thân gọi ta vào thư phòng.
Chưa mở lời, người đã buông một tiếng thở dài:
“Tĩnh Thù, khổ con rồi.”
“Con từ nhỏ học hành hiểu lễ, vốn xứng đáng kết duyên với người tốt.”
Ta lắc đầu, lòng sáng tựa gương:
“Phụ thân không cần tự trách. Hiện nay, bên ngoài của Thẩm gia, người khác sẽ tưởng vinh hoa rực rỡ, kỳ thực từng bước đều là hiểm trở. Thánh thượng có ý muốn mượn tỷ tỷ và Hoàng hậu đối đầu lẫn nhau, cũng muốn lấy hai nhà Thẩm – Trương kiềm chế nhau để ổn định ngai vị. Những điều này, nữ nhi đều rõ.”
“Kỳ thực, nữ nhi chọn Chu Mặc Hiên, cũng là đã suy nghĩ kỹ càng.”
Chu Mặc Hiên xuất thân không tốt.
Song thân mất sớm, hắn lớn lên nhờ thôn dân nuôi nấng, ăn bữa nay lo bữa mai.
Hắn tự xưng là kẻ biết cảm ân, bởi sau khi quan, không ít lần ra tay giúp đỡ người làng cũ.
Nhưng kỳ thực, hắn ích kỷ lại đầy dã tâm.
Tuy phong chức Biên tu Hàn Lâm viện sau điện thí, mãi chẳng lập thành tích gì đáng kể.
Sau khi thành hôn, hắn lại mưu toan mượn thân phận của ta để trèo cao tiến xa.
Chỉ tiếc, ta sớm thấu tâm tư của hắn, nên hiếm khi dẫn hắn về phủ Thừa tướng, lại còn cố ý tạo dựng hình tượng như đã đoạn tuyệt với gia môn.
Ta nghĩ…
Hắn oán hận ta, hẳn cũng là từ khi ấy mà ra.
Hắn ta cao ngạo, không xứng thê tử của hắn, ấy thế mà lại chẳng buông cái danh “con rể nhà Thừa tướng”.
[ – .]
Thật đáng khinh!
Một kẻ giả nhân giả nghĩa, tham quyền háo vị như hắn, lại thật lòng si mê một nữ tử xuất thân tầm thường ư?
Ta đối với điều ấy, chỉ nhạt mà hoài nghi.
Nghĩ đến thư huynh trưởng gửi đến, ta rũ mắt Chu Mặc Hiên, khóe môi vẽ nên nét trào phúng:
“Chắc là sáng nay phu quân dùng cơm no quá hóa mê man, lại muốn ta đi xin lỗi một kẻ bán tào phớ? Chi bằng tỉnh mộng cho sớm!”
Có lẽ xưa nay chưa từng thấy ta cứng rắn đến thế, Chu Mặc Hiên thoáng ngây ra tại chỗ.
Hắn há miệng, ấp úng hồi lâu, rồi dưới giọng phụ họa như đổ dầu vào lửa của Tống Liễu, hắn nghiến răng buông một câu:
“Nếu nàng không chịu nhận lỗi, thì chớ trách ta nhẫn tâm hưu thê!”
Nghe đến hai chữ “hưu thê”, mắt Tống Liễu lập tức sáng bừng.
Lại đưa mắt ta, ánh mang theo chút khiêu khích.
Như thể đang —
Ván này, nàng thắng rồi.
Chu Mặc Hiên đang chờ ta cúi đầu nhận thua.
Nhưng ta, cố không thuận ý hắn.
Bởi , ta vẫn mỉm , đưa tay ra trước mặt hắn:
“Vậy thì đưa đây đi.”
“Hả? Đưa cái gì?” – Chu Mặc Hiên nhất thời ngơ ngác.
Ta khẽ liếc hắn, hờ hững :
“Hưu thư chứ còn gì nữa. Phu quân muốn hưu thê, thiếp xin tuân mệnh.”
Không nhận phản ứng như mong đợi, sắc mặt Chu Mặc Hiên khi đỏ khi xanh, rồi lại chuyển sang trắng bệch.
Cuối cùng hắn phất tay áo rời đi, chẳng thêm một lời.
Tống Liễu thấy bóng lưng giận dữ của Chu Mặc Hiên thì hừ lạnh một tiếng, đuổi theo ngay sau.
Trong không khí mơ hồ vang lên một câu:
Truyện dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đắc ý gì chứ, Thẩm gia các người sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Một câu ấy vừa rơi, ta còn chưa gì, Nguyệt Kiến đã tức đến ngửa người ra sau:
“Thật quá uất ức! Chủ tử, chúng ta còn phải chịu khổ trong cái tiểu viện này đến bao giờ nữa?”
Ta bước xuống bậc thềm, thuận theo ánh mắt nàng quanh một lượt.
Năm xưa thành thân, Chu Mặc Hiên tự xưng là thanh liêm, còn ra sức tô vẽ hình tượng một vị thuần thần không bè phái, chẳng nhận bổng lộc bên ngoài.
Thế nên ta đành cất hết sản nghiệp hồi môn, mang theo hai nha hoàn cùng một trù nương, dọn vào tiểu viện này – nơi hắn tạm để ở.
Một gian chính phòng, ba gian phòng nhỏ, thêm nhà bếp, gian buồng phụ và một chuồng gia súc. Quả thực đơn sơ kham khổ.
Cái viện nhỏ này, thậm chí còn chẳng bằng chỗ ở của hạ nhân trong phủ Thừa tướng.
Nhưng vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của một kẻ sĩ như hắn, ta đã ở đây suốt ba năm ròng.
Nhìn thế hôm nay, e rằng cũng nên dọn đi thôi.
Bạn thấy sao?