Trảm Xuân Phong – Chương 6

Chương 6

Ta dẫn theo Đinh Hương cùng thị vệ tới Thẩm phủ, còn chưa kịp bước vào cửa, liền thấy một đội binh mã nhanh chóng bao vây toàn phủ.

Quan viên Hình bộ cùng Đại Lý Tự vây quanh Trương Văn Việt đứng trước cổng Thẩm phủ, phụ thân đã tự mình thừa nhận tội danh tham ô, hiện tại phải tiến hành niêm phong toàn phủ.

Trương Văn Việt khí thế hung hăng, mở miệng đòi mẫu thân giao sổ sách quản gia, mà phía sau hắn – Chu Mặc Hiên cũng có mặt.

Chỉ là hắn thần sắc lạnh nhạt, tựa như bao người nhà họ Thẩm nơi đây, với hắn chỉ là người dưng nước lã.

Hắn không lời nào, mẫu thân thì rất lo cho ta.

Bà ngẩng đầu định hỏi gì đó, vừa hay thấy ta đứng nơi đầu ngõ.

Sau đó, ta thấy thần sắc căng thẳng nơi bà đột nhiên giãn ra, bà ra hiệu cho ma ma phía sau giao sổ sách ra.

Trương Văn Việt nhận lấy, lật xem mấy trang, lạnh không ngớt:

“Thẩm đại nhân quan bao năm, lại tham ô bạc cứu tế, mà phu nhân ngươi lại dùng ít bạc này đến gạt bổn quan? Thật cho rằng ta là kẻ hồ đồ sao? Người đâu, lục soát cho ta!”

Thấy , Đinh Hương hoảng hốt:

“Tiểu thư, chúng ta… có nên quay lại không?”

Giờ mà quay lại, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Ta cúi đầu, chậm rãi lau đi vết m.á.u bị móng tay bấu ra trong lòng bàn tay, quay người rảo bước về phía trung tâm kinh thành.

Ta nghĩ ——

Phụ thân lựa chọn đích thân nhận tội, hẳn là muốn tranh thủ thời gian cho ta, cho huynh trưởng và tỷ tỷ.

Huynh trưởng lĩnh chỉ ra ngoài theo thánh mệnh, dù vừa nghe tin ở kinh thành liền lập tức lên đường hồi kinh, cũng phải mất ba ngày.

Vậy nên lúc này, điều ta cần nhất —— là nghĩ cách vào cung ở bên cạnh tỷ tỷ.

Hậu cung không có Thái hậu, từ trước đến nay đều lấy Hoàng hậu tôn.

Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không tìm phương pháp nào vẹn toàn để hành .

Bất đắc dĩ, ta đành cải trang, đi tìm Tiêu Hạc Di.

Trước cửa Tiêu phủ, lão quản gia ta ngó trái ngó phải, gương mặt đầy nếp nhăn như hoa nở:

“Cô nương chờ một chút, lão nô lập tức vào bẩm báo!”

Chẳng bao lâu sau, ta theo sau quản gia bước vào phủ, thuận lợi gặp Tiêu Hạc Di.

Hắn vận y bào màu tối, dường như vừa tắm xong, mái tóc dài nửa buông nửa xõa vẫn còn đang nhỏ nước.

Ta biết mình đường đột, vẫn cắn răng mở miệng:

“Thế tử, ta có một thỉnh cầu quá đáng – chẳng hay ngài có thể dẫn ta vào cung một chuyến không?”

“Bây giờ vào cung?”

Tiêu Hạc Di thần sắc nghiêm trọng:

“Gần đây hoàng cung giới nghiêm, nàng muốn vào gì?”

Lòng ta rối bời, lại sợ kéo dài sẽ lỡ việc.

[ – .]

Cuối cùng cắn răng, bịa ra một lời dối:

“Đêm qua ta mộng thấy tỷ tỷ khó sinh, hồn về quỷ môn quan… trong lòng thực sự bất an.”

Ta và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tỷ tỷ vì vinh quang Thẩm thị mà tiến cung phi.

Truyện dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bề ngoài rực rỡ huy hoàng, chúng ta đều biết rõ, sau lưng là biết bao cay đắng không lời.

Nói đến đây, nước mắt ta chẳng kìm mà tuôn rơi.

Lại thêm những ngày qua chịu đủ chuyện của Chu Mặc Hiên và Tống Liễu, càng nghĩ càng uất ức, cuối cùng ta vừa khóc vừa mếu, nước mắt nước mũi chảy loạn cả mặt.

Từ chỗ bối rối luống cuống, Tiêu Hạc Di rốt cuộc cũng phải thở dài nhượng bộ:

“Đừng khóc nữa… ta đồng ý dẫn nàng vào cung là rồi.”

Tiêu Hạc Di quả đúng là người .

Hắn vào cung để bẩm báo chính sự, thuận tay cho ta cải trang tiểu đồng đi theo, là ta thuận lợi vượt qua cung môn.

Trường Thu cung của tỷ tỷ nằm ở chính giữa phía tây hậu cung.

Ta ẩn mình nơi kín đáo, lột bỏ áo khoác ngoài, lộ ra xiêm y màu hồng phấn của cung nữ, lại vòng vèo trong cung suốt một hồi lâu, mới len theo sau thái giám truyền thiện mà tìm nơi ấy.

Thế cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn vượt khỏi dự liệu — Trường Thu cung trong ngoài hỗn loạn, tiếng kêu rên đau đớn từ nội điện vọng ra.

Chân ta lảo đảo, suýt ngã.

Đúng lúc ấy, Tiêu Hạc Di đột nhiên xuất hiện, đưa tay đỡ lấy ta:

“Cẩn thận!”

Trong điện, bà mụ đang sốt ruột đi vòng quanh:

“Ngôi thai của Quý phi nương nương bất thường, mãi không sinh , giờ còn ngất đi nữa, phải mời thái y châm cứu, nếu không thì…”

Cung nữ thân cận của tỷ tỷ – Phương Nhược, mồ hôi tuôn như mưa:

“Hoàng thượng đang cùng triều thần nghị sự, Hoàng hậu nương nương thai sớm hơn, nên toàn bộ thái y đều bị gọi đến nơi đó rồi. Nô tỳ vừa rồi đến đó cầu xin, đến cửa còn không bước vào!”

Nghe đến đây, ta đã chẳng còn tâm trí để suy xét vì sao Tiêu Hạc Di lại có mặt trong hậu cung lúc này — chỉ biết rằng, ta vừa tóm cọng rơm cứu mạng.

“Tiêu Thế tử,” ta , “tỷ tỷ ta sắp sinh rồi, có thể phiền ngài tìm giúp một vị thái y không?”

Tiêu Hạc Di cúi mắt ta một cái, rồi gật đầu:

“Ta đi ngay!”

Khoảnh khắc hắn xoay người rời đi, ta liền nhấc váy chạy vào trong điện.

Nhờ có vài lần theo mẫu thân vào cung, cung nhân trong nội điện vẫn còn nhận ra ta, không ngăn cản.

Ta xông tới trước mặt bà mụ, rằng thái y sắp đưa tới, giờ điều quan trọng nhất là giữ bằng tính mạng của cả tỷ tỷ và đứa trẻ.

Không cần ta dặn, bà mụ cũng hiểu rõ — nếu long tự không giữ , hôm nay kẻ có mặt ở đây không một ai tránh khỏi tội.

Bà nhanh chóng phân phó cung nữ hỗ trợ.

Ta cũng vội vã tiến đến bên tỷ tỷ, nhét lát sâm đã chuẩn bị sẵn vào miệng nàng.

Còn chưa kịp gì, nước mắt ta đã lăn dài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...