Trần An Châu – Chương 7

Chương 7

Cuối cùng, đích tỷ cũng nhượng bộ, hứa đời này sẽ chăm lo cho bản thân, tuyệt không để mình mắc cái bệnh vô duyên ấy nữa.

Ta vẫn lấy tay áo nàng mà lau nước mũi, trừng mắt oán trách nàng.

Đích tỷ dỗ mãi mới khiến ta nguôi ngoai, đành dắt ta tới tửu lâu lớn nhất Vọng Kinh.

Ăn no nê xong, nàng lại đưa ta đi chọn trâm vòng.

Khi ta đội thử một cây trâm hoa mẫu đơn, vừa quay đầu lại mỉm hỏi:

“Ta có đẹp không?”

Thì ngay khoảnh khắc đó—

Ta bắt gặp ánh mắt của Tạ Dục.

Ánh mắt Tạ Dục dừng lại trên mặt ta.

Hôm nay hắn mặc một thân áo dài trắng, đầu đội ngọc quan, mái tóc đen chải chuốt không một sợi lệch.

So với hai lần gặp trước, hắn còn trông tuấn tú, nho nhã hơn vài phần.

Sau thoáng ngẩn người, trong mắt hắn hiện lên một tia vui mừng cùng đắc ý.

“Trần An Châu, dù nàng có cố gắng thế nào, kiếp này ta cũng sẽ không lấy nàng đâu…”

Lời còn chưa dứt, ta đã đ.â.m sầm vào người hắn, đẩy hắn lệch hẳn sang một bên.

“Ngươi chắn đường ta.”

Tạ Dục lảo đảo suýt ngã, chẳng hề nổi giận.

Hắn ta với vẻ bất đắc dĩ, như thể đang nghĩ ta giận dỗi vì mất mặt mà nổi cáu.

Đích tỷ bước tới kéo ta đứng bên mình, khẽ liếc Tạ Dục một cái đầy lạnh nhạt.

“Tiểu nữ còn có việc, cáo từ Tạ lang quân.”

Nói xong liền dắt ta rời đi, chẳng buồn nán lại lấy một khắc.

Chẳng biết vì sao, vừa chạm mắt Tạ Dục lúc ấy, trong lòng ta như có một luồng tức giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.

Tại sao… hắn lại có thể cùng đích tỷ ta trọng sinh?

Càng nghĩ càng giận.

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Dục, ta giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

Tạ Dục ngã dúi dụi, như một cánh bướm trắng bị gió cuốn.

Tay hắn chống trúng mảnh ly trà vỡ dưới đất, m.á.u lập tức rịn ra.

Nhưng hắn dường như chẳng mảy may cảm nhận cơn đau, chỉ ta như không dám tin:

“Trần An Châu..sao nàng có thể đánh ta…”

Chẳng đợi hắn thêm lời nào, ta đã vung tay đánh thêm một quyền.

Tâm vừa đích tỷ dỗ dành xong của ta, nay lại bùng nổ như nồi nước sôi.

Vì sao chứ?

Vì sao đích tỷ ta lại c.h.ế.t sớm ở kiếp trước?

Còn hắn thì sao? Chẳng lẽ cùng ba đứa con sống ung dung đến tận răng long đầu bạc?

Ta ăn nhiều, cũng vận nhiều, thân thể rắn chắc—đâu phải là béo phì vô dụng.

Ta áp hắn xuống đất, từng quyền từng cước giáng xuống như mưa xối vào mặt, không hề nương tay.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Dục không còn nổi nữa.

Gia nhân Tạ phủ bị đích tỷ và đám nha hoàn ngăn lại bên ngoài, không dám tiến vào.

Phải rất lâu sau, đích tỷ mới bước tới kéo tay ta:

“Được rồi rồi, Tạ lang quân cũng đâu cố ý.”

Ta thuận thế đứng dậy rời đi, Tạ Dục ở phía sau yếu ớt gọi tên ta.

Mặt mũi hắn bầm dập, tóc tai rối bời, trông vô cùng thảm .

Nói ra thì kỳ, mặt mũi hắn dẫu đã sưng vù vì bị ta đánh, mà vẫn mang theo vài phần tuấn tú, kỹ lại có một vẻ… lạ lùng khó tả.

Đáng tiếc, ta không thích kiểu thư sinh mặt trắng khô queo thế này.

“Trần An Châu, nàng hận ta đến mức ấy, chẳng lẽ là vì còn ta nên hóa hận sao?”

Ta quay đầu, đá cho hắn một cước.

“Ta với ngươi không hề quen biết!”

Tạ Dục chớp mắt, mỉm ta, như thể đã thấu lòng ta khẩu thị tâm phi.

Đích tỷ lạnh lùng quan sát hắn, khóe môi nhếch lên một nụ nhàn nhạt.

Nàng hỏi:

“Tạ lang quân, ngươi có nhận bức thư ta gửi từ Thanh Châu không?”

Tạ Dục sững người giây lát, rồi lập tức trừng lớn hai mắt.

Với trí tuệ của hắn, đương nhiên lập tức hiểu ra.

Thì ra… người trọng sinh là đích tỷ, không phải ta.

Lúc này hắn mới thực sự xác nhận—

Ta không phải là người vợ sống bên hắn bảy năm, sinh ba đứa con cho hắn.

Ta và hắn—chỉ là hai người xa lạ.

Những gì hắn cho là “ cũ”, đối với ta chỉ là sự quấy rầy đáng ghét.

Ta cùng đích tỷ rời đi, bóng dáng hắn vẫn còn thất thần ngồi yên trên nền đất, mãi chẳng nhúc nhích.

Đêm ấy.

Ta mơ thấy một giấc mộng vô cùng kỳ quái.

Trong mơ—

Ta xuất giá.

Chiếc kiệu nhỏ lắc lư suốt đoạn đường, đưa ta đến tận Tạ gia.

Tạ công tử dung mạo tuấn tú, tiền đồ vô lượng.

Bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ ta.

Ngay cả đích tỷ cũng , ta gả như thế là tốt.

Nhưng ta lại chẳng cảm thấy vui sướng gì—chỉ thấy thật phiền phức.

Thế nếu ta không gả, sẽ khiến Trần gia mất mặt, ảnh hưởng đến hôn sự của đích tỷ, còn khiến đích mẫu bị người ta xầm xì bàn tán.

Thôi thì… gả .

Đêm tân hôn.

Nam tử tôn là “đệ nhất mỹ nam Vọng Kinh” đứng trước mặt ta.

Trước giờ ta chưa từng kỹ hắn, giờ ngó qua… ừm, đúng là đẹp thật.

Chỉ là—trắng quá, gầy quá.

Trông cứ như ức gà luộc, khô khốc chẳng có tý thịt—chắc chắn không ngon miệng.

Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Dục liếc ta, rồi lạnh nhạt :

“Hôn sự này chẳng phải ta mong muốn. Về sau ta sẽ cho nàng danh phận Tạ phu nhân, ngoài ra đừng mơ tưởng điều gì.”

Thần kinh à?

Không phải ngươi không muốn cưới sao, sao không rõ với mẫu thân ngươi?

Ta trợn mắt, lăn lên giường ngủ luôn.

Tạ Dục đứng bên cửa sổ sững người một chốc, rồi cũng lặng lẽ lên giường nằm cạnh ta.

Ấy mà đang ngủ, tay hắn lại mò tới eo ta.

“Nàng cần sớm sinh con cho Tạ gia.”

Mới vừa bảo không ta, chưa gì đã muốn sinh con?

Đích tỷ thường ta ngốc.

Mà đúng thật, ta chẳng thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Tạ Dục.

Thôi thì—dù sao cũng phải sinh.

Ta liền xoay người đè hắn xuống, chủ luôn thế trận.

Còn chuyện sau đó… chỉ có thể : chán như nhai sáp.

Xương hắn đ.â.m vào người ta đau điếng.

Quả nhiên y hệt ức gà—khô khốc khó ăn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...