Trần An Châu – Chương 9

Chương 9

Ta nghe đến ngơ ngác, quên cả ăn móng gà.

Dưới chăn ta còn giấu một cái giò heo rim.

Vừa nãy nghe tiếng bước chân, ta còn tưởng là đích tỷ đến bắt ta ăn vụng cơm đêm.

Tạ Dục tiếp lời:

“Cũng tốt.”

“Nếu nàng còn nhớ kiếp trước, nhất định sẽ hận ta. Thà rằng bắt đầu lại từ đầu.”

“Bây giờ, tất cả… vẫn còn kịp.”

Thiếu chủ Tạ gia kiêu ngạo xưa nay, giờ đây khóe mắt đỏ hoe.

Ánh mắt hắn ta đầy chờ mong, như thể cả hy vọng lẫn kích đều dồn hết vào giây phút này.

“Hãy để ta cưới nàng một lần nữa—kiếp này, chúng ta sẽ không còn phải hòa ly nữa.”

Ta sững người, rồi đáp:

“Ờ… ta đâu có định gả cho ngươi.”

Tạ Dục c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Ta nghiêm túc tiếp:

“Ta thật sự không thích ngươi.”

Ánh mắt Tạ Dục thoắt cái tối sầm lại, ánh sáng bên trong chợt tắt.

Môi mỏng mím chặt, sắc mặt cũng dần tái đi.

Hắn bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay ta, lắc đầu :

“Ta không tin.”

“Kiếp trước, nàng ta sâu đậm, cùng ta tương kính như tân, chung sống hoà thuận, lại còn sinh cho ta ba đứa con.”

Ta gãi đầu, hỏi lại một câu:

“Vậy sao cuối cùng lại hòa ly?”

Tạ Dục nghẹn lời.

Ánh mắt hắn thoáng hiện nét hối hận:

“Do ta tự cho mình là đúng.”

“Cứ nghĩ rằng một người thê tử thì phải thông tuệ tài hoa, mới có thể cùng ta hoà tấu cầm ca, đối vần thơ phú.”

“Không biết rằng—nữ tử đâu cần nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần biết xắn tay áo vào bếp, dịu dàng kề cận, mới là đạo thê tử, là cách sống bên nhau trọn kiếp.”

Ta thầm nghĩ: kiếp trước ta cũng chẳng bên hắn bao nhiêu.

Là chính hắn cứ thích tìm đến ta thôi.

Nhưng ta không nỡ ra—sợ hắn đang quá mà òa khóc tại chỗ.

Tạ Dục nhíu mày, lại hỏi:

“Có phải nàng nghe tỷ tỷ nàng kể xấu gì ta không?”

Ta lắc đầu, không muốn nhiều nữa.

Thế là dứt khoát cất cao giọng:

“Người đâu! Mau tới bắt lưu manh!”

Tạ Dục trừng lớn mắt.

Gia đinh trong phủ nghe tiếng liền xông tới.

Đường đường là công tử Tạ gia, xưa nay vốn nuông chiều, sao chạy thoát đám gia đinh rắn chắc?

Kết cục là hắn bị đè xuống đất, mặt mũi lấm lem, cực kỳ thê thảm.

Sau đó, Tạ gia liên tục đưa tới lễ vật xin lỗi.

Toàn bộ đều vào tay đích tỷ—nàng bảo là giữ giúp ta.

Nếu sau này những lễ vật đó trở thành sính lễ, tức là có phần của Ngụy Nam Đình, mà nếu hắn không phải người tốt thì… lỗ rồi.

Ta nghe chẳng hiểu lắm, vẫn ngoan ngoãn gật đầu theo thói quen.

Đích tỷ thở dài:

“Tính muội như , quả là nên gả cho người tâm tư kín đáo.”

“Chỉ cần không phải Tạ Dục là .”

Ta đáp:

“Nhưng tâm tư của Ngụy Nam Đình cũng chẳng kín đáo gì mấy.”

Đích tỷ chỉ mỉm , không thêm.

Từ đó về sau, ta không còn gặp lại Tạ Dục nữa.

Nghe hắn bị Tạ phu nhân —bắt đóng cửa tự kiểm điểm.

Mọi người đều vắng bóng, chỉ riêng Thẩm Khanh Tri lại bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.

Nàng vẫn là dáng vẻ thanh tú kiên cường ấy, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, chỉ bằng một nửa ta.

“Trần nhị nương, ta đến… chỉ để vài câu.”

Ta gật đầu đồng ý gặp.

Dù đích tỷ dặn không chuyện với Tạ Dục, không hề cấm ta trò chuyện với Thẩm Khanh Tri.

Nàng ta mỉm hài lòng, đưa ta vào trà lâu.

Ta ngồi nhẩn nha ăn hạt dưa, nàng nhấp một ngụm trà.

Ta cắn miếng bánh đậu xanh, nàng vẫn nhấp trà.

Ta lại bóc nho ăn, nàng vẫn… nhấp trà.

Quả nhiên—người gầy là có lý do.

Thẩm Khanh Tri cất lời, giọng dịu dàng:

“Trần nhị nương, thật ra là người thông minh.”

“Cô hiểu rõ biểu ca ta chẳng qua nhất thời lòng. Nếu đáp lại, huynh ấy sẽ chóng chán, rồi nhận ra không phải người huynh ấy thực sự muốn cưới. Huynh ấy muốn một người có thể cùng huynh ấy đối thơ phú, có chung thú vui tao nhã.”

Ta nàng sững sờ—

Trời ạ, sao nàng biết cả điều này? Không hổ là nữ tài tử.

Chắc ánh mắt ta hiện rõ vẻ thán phục, nên khí thế của nàng cũng dịu hẳn xuống.

“Khụ khụ, ta tới tìm nương, không vì chuyện gì khác.”

“Chỉ là muốn nhắc nhở nương đừng lún quá sâu… nếu không, sau này bị bỏ rơi thì người thiệt thòi chỉ có mình .”

Ta gật gù suy nghĩ một hồi, rồi hỏi thẳng:

“Vậy… nương muốn gả cho Tạ Dục không?”

Câu hỏi quá trực diện khiến nàng cứng người lại.

“Cô nương đã Tạ Dục không phải kiểu người chung , thì sao lại chắc rằng với một kiểu nữ tử khác, hắn sẽ chung ?”

Ta vừa nhai bánh vừa ngờ vực tiếp:

“Hơn nữa… là biểu muội thì có quyền quản hôn sự của biểu ca sao?”

Không là chính thất, cớ sao lại đến gặp ta với thái độ như đang răn dạy tiểu thiếp?

Ta như chợt hiểu ra điều gì, mắt sáng rỡ:

“Chẳng lẽ… là người mà nhà họ Tạ đã sớm chọn để gả cho Tạ Dục?”

Thẩm Khanh Tri lập tức hoảng hốt, cắt lời:

“Cô nương đừng bậy!”

“Ta với biểu ca trong sạch! Ta chỉ vì lòng tốt mà tới khuyên thôi!”

Ta “ồ” một tiếng.

Sau đó ta cố lục tìm ký ức về kết cục kiếp trước của Thẩm Khanh Tri, nghĩ mãi không ra.

Chỉ nhớ là—sau đó ta cùng Ngụy Nam Đình rời chốn này đến Thanh Châu, ở lại nơi đích tỷ từng dưỡng bệnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...