22.
Tôi mở hé cửa một khe nhỏ.
Cán sự môn Văn như thấy cứu tinh, vội vươn tay nắm lấy tôi, m á u tươi từ tay ta dây lên tay áo tôi.
“Giang Du, nhanh lên! Cho tôi vào đi!”
Nhưng tôi chỉ thản nhiên :
“Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cứu cậu?”
Cán sự môn Văn khựng lại.
Vì quá gấp, gương mặt ta trở nên méo mó.
“Tôi… tôi trước đây đâu có bắt nạt cậu! Hơn nữa tôi đã xin lỗi rồi mà! Tại sao cậu không thể tha thứ cho tôi?!”
Tôi cúi đầu ta, ánh mắt chán ghét, tay áo mình bị m á u bẩn.
“Cậu nghĩ vài câu xin lỗi nhẹ tênh là có thể xóa sạch những tổn thương mà cậu đã ra cho tôi sao?”
“Lúc hoa khôi lớp nhốt tôi trong nhà vệ sinh ký túc xá, tôi cố vùng ra, chạy đến cửa chính.”
“Lúc đó, cậu vừa đi ngang hành lang.”
“Hoa khôi lớp ra hiệu cho cậu đóng cửa lại.”
“Và cậu đã khóa cửa. Tôi cầu xin cậu cũng vô ích.”
“Hoa khôi lớp nhạo tôi, đ á n h tôi càng nặng hơn.”
“Hồi đó, chúng ta cũng chỉ cách nhau một cánh cửa.”
Cán sự môn Văn c h ế t sững.
“Cậu… cậu sao lại thù dai …? Chuyện đó cũng lâu rồi mà!”
“Hơn nữa, cũng không thể trách tôi ! Khi đó tôi chỉ đứng thôi! Tôi đâu có gì sai!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Thế à? Vậy thì bây giờ, tôi cũng chỉ đứng thôi.”
Từ xa, lính của phủ Hầu đuổi đến.
Cô ta lập tức hoảng loạn, đập cửa dữ dội hơn, tay vươn vào níu lấy tôi.
“Chuyện xưa cho qua đi, Giang Du, ơn mở cửa cho tôi!”
“Tôi còn chưa muốn c h ế t… Cầu xin cậu, ơn cứu tôi!”
“Mở cửa! Mở cửa đi ——!”
Phập!
Lưỡi thương bạc của binh lính Hầu phủ đ â m thẳng vào n.g.ự.c ta.
M á u phun tung tóe.
Cán sự môn Văn bị đ á n h ngã, nằm sõng soài dưới đất.
Mưa lạnh xối xả tạt lên mặt ta.
Cô ta không cam lòng quay đầu, run rẩy tôi, cố giơ tay chỉ về phía tôi:
“Chúng… các người… bắt cậu ta…”
“Cậu ta… cũng là người… công lược…”
Nhưng thật đáng tiếc…
Chữ cuối cùng, ta không thể ra.
Đôi mắt trống rỗng, từ từ khép lại.
23.
Nhóm chat lại một lần nữa bị spam trong đêm đó.
Gần như tất cả mọi người đều điên cuồng chửi rủa lớp phó học tập và lớp trưởng.
【Hai người bọn mày thật quá đê tiện! Hại người mà chẳng lợi gì, rốt cuộc mày mưu tính cái gì? Nghĩ rằng người khác c h ế t rồi thì mày có thể công lược thành công à?!】
【Hẹn gặp chúng mày ở địa ngục!!】
Cán sự môn chính trị trước khi c h ế t, đã gửi tin nhắn riêng cho tôi.
【Mấy ngày nay, tôi phát hiện một chuyện ở phủ Hầu.】
【Chuyện gì?】 Tôi hỏi.
Cậu ta trả lời:
【Trong thư phòng của Tiểu Hầu gia, treo một bức tranh. Trong tranh là một người phụ nữ.】
【Còn nhớ lần đầu tiên hệ thống nhắc rằng Tiểu Hầu gia có một bạch nguyệt quang không?】
【Bạch nguyệt quang của hắn ta chính là cậu đó, Giang Du!】
【Cậu không chỉ giống hệt người phụ nữ trong tranh, mà còn có nốt ruồi sau gáy! Tôi đúng chứ?!】
🌸Bạch nguyệt quang: Người trong lòng, đầu, hoặc hình mẫu lý tưởng không thể thay thế.
Tôi không gì.
Cậu ta tiếp tục, giọng đầy căm hận:
【Lớp phó học tập kiểu người như , vứt bỏ tự trọng để chó cho Tiểu Hầu gia, bán đứng tụi mình. Không chỉ tâm địa độc ác, mà mặt cũng thật dày!】
【Giang Du, tôi tin chắc cậu sẽ là người sống sót cuối cùng.】
【Hứa với tôi, nhất định phải khiến lớp phó học tập c h ế t!!!】
Sau khi gửi đoạn cuối cùng, biểu tượng đại diện của cậu ta cũng hoàn toàn tối đen.
Cùng lúc đó… mưa tạnh.
Bình minh ló rạng.
Cuộc tàn sát kéo dài suốt một đêm, cuối cùng đã kết thúc.
Hệ thống thông báo:
【Số người chơi còn sống: 3, tổng tiền thưởng: 280 triệu.】
Nhóm công lược ban đầu có 30 người.
Lúc này lặng ngắt như tơ.
Tên nhóm: Lớp 14 Bình An Về Nhà, do chính lớp phó học tập đặt, giờ đây trở nên châm biếm đến tột cùng.
Người còn sống bây giờ…
Chỉ còn tôi, lớp trưởng và lớp phó học tập.
Bất ngờ.
Lớp phó học tập nhắn cho tôi:
【Giang Du, tôi muốn chuyện với cậu.】
24.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở hậu viện Hầu phủ, vào lúc tôi mang rượu tới cho Tiểu Hầu gia.
Hậu viện trúc xanh rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên giữa rặng lá.
Lớp trưởng đứng cạnh giếng nước ở xa, nhiệm vụ canh gác.
Lớp phó học tập mặc một bộ váy trắng, ôm đàn tỳ bà, xoay lưng về phía tôi.
Từ đằng sau lại, cậu ấy dường như đã gầy đi rất nhiều.
Tôi bước lên vài bước, đế giày giẫm lên cỏ, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Lớp phó nghe tiếng, quay đầu lại.
“Cậu đến rồi.”
Tôi sững người tại chỗ.
“Mắt của cậu…?”
Đôi mắt lớp phó vô thần, ánh lạc lõng. Cậu ấy giải thích:
“Nửa tháng trước, bị Tiểu Hầu gia cho mù.”
Gương mặt thanh tú của cậu ấy thoáng nở nụ khổ:
“Cậu cũng biết rồi đấy, tôi ở lại bên cạnh Tiểu Hầu gia là nhờ biết nghe lời.”
“Hắn ta chỉ có kẻ mù mới không chạy trốn lung tung, mới là ngoan ngoãn mà hắn muốn.”
“Thế là… tôi để hắn dùng kim chọc m ù cả hai mắt mình.”
“Nhưng tôi không ngờ… hắn lại đem tôi tặng cho người khác… tôi trở thành một kỹ nữ mù.”
Nói đến đây, lớp phó tự giễu thì thầm:
“Vì Tiểu Hầu gia, tôi đã rất nhiều chuyện đáng ghê tởm. Từ chỗ thường xuyên gặp ác mộng, giờ lại có thể ngủ một mạch đến sáng.”
“Đôi khi tôi nghĩ bản thân thật đáng sợ… có lẽ tất cả những điều này, chỉ là quả báo mà thôi.”
Tôi giữ khoảng cách, lạnh nhạt hỏi:
“Vậy nên? Đây là lý do cậu bán đứng các chiến lược giả khác?”
Lớp phó rơi nước mắt:
“Là lớp trưởng ép tôi . Hắn lúc nào cũng thế, núp sau lưng phụ nữ để hưởng lợi.”
“Còn nhớ ngày hoa khôi lớp c h ế t không? Khi mọi người đang choáng váng, lớp trưởng thì chỉ quan tâm đến… tiền thưởng tăng lên.”
Tôi vẫn chưa tin cậu ta:
“Những gì cậu … đều là thật sao?”
Lớp phó gật đầu:
“Dĩ nhiên.”
Tôi bước gần thêm một bước, hạ giọng:
“Nếu cậu muốn tôi tin, thì hãy đẩy lớp trưởng xuống giếng.”
Lớp phó kinh ngạc, sắc mặt thay đổi.
Tôi hỏi:
“Sao ? Không phải cậu hắn ép cậu phản bội người khác sao?”
“Hắn đã đe dọa cậu như , cậu không hề hận hắn chút nào à?”
Lớp phó cắn môi, không trả lời.
Tôi lùi về phía sau vài bước:
“Tôi nhớ rõ lắm… ngày thứ hai sau khi bị kéo vào thế giới này, chính cậu đã tráo đổi mảnh giấy của tôi.”
“Nếu đến cả chút thành ý đó mà cậu cũng không có, thì thôi, tôi đi đây.”
Lớp phó vội vàng gọi tôi lại:
“Đợi đã…”
Bạn thấy sao?