1
Cuối tuần, Cố Trạch đưa Tiểu Duệ đến Happy Valley chơi.
Hai cha con vang trên tàu cướp biển, trông rất vui vẻ.
Tôi nhẹ nhàng thở phào.
Nửa năm nay, Cố Trạch bận đến mức chân không chạm đất, thường đợi con ngủ mới về đến nhà.
Chúng tôi ngồi xuống trước cửa tiệm kem.
Cố Trạch đưa cho con trai một cây kem vị sô , rồi đột ngột lên tiếng:
“Tiểu Duệ, con chẳng phải không nỡ rời xa học Lạc Lạc ở mẫu giáo sao? Chúng ta có thể vào trường tiểu học gần nhà, không?”
Lời đề nghị này thật khó hiểu.
Ba năm trước, để con có nguồn tài nguyên giáo dục tốt hơn, chúng tôi đã mua một căn nhà ở khu vực của trường tiểu học thực nghiệm. Tuy nhiên, vì căn nhà đó nhỏ và xa công ty của Cố Trạch, nên vẫn để trống.
Tiểu Duệ không hiểu, quay sang tôi:
“Nhưng mẹ từng kể cho con nghe câu chuyện Mạnh Mẫu ba lần chuyển nhà để con có thể học hành tốt hơn mà.”
Cố Trạch lau vết sô bên miệng con trai:
“Mẹ chỉ học cao đẳng thôi, nghe lời bố là rồi. Con là con trai của bố, thừa hưởng bộ não thông minh của bố. Dù học ở đâu, sau này con cũng sẽ đậu vào trường tốt nhất.”
Khi câu đó, Cố Trạch tràn đầy tự tin, chẳng hề nhận ra rằng mình đang hạ thấp tôi trước mặt con trai.
Tôi cố nén sự bực bội trong lòng:
“Hạt giống dù có tốt đến đâu, cũng cần đất đai màu mỡ để phát triển. Ngày xưa, mẹ không đỗ đại học không phải vì kém cỏi, mà vì bị bệnh trong kỳ thi, nên không thể phát huy tốt nhất.”
“Là chuyện từ bao dở bao giờ rồi, cần gì phải nhắc mãi chuyện cũ nữa?”
Điện thoại của Cố Trạch reo lên, không kiên nhẫn cắt ngang lời tôi, bước qua một bên để nghe máy.
Sau khi cúp máy, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng:
“Phi Phi sao rồi?”
“Được rồi, sẽ đến ngay.”
2
Cố Trạch ngồi xuống với con trai:
“Bố có việc phải đi, tối nay không thể cùng con ăn pizza và bò bít tết rồi.”
Thấy Tiểu Duệ mặt mày thất vọng, tôi vội hỏi:
“Chuyện gì thế?”
“Nhất Nhiên Phi Phi bị ngộ độc thức ăn, nôn ói dữ lắm, phải đưa họ đi bệnh viện.”
“Cô ấy không có ba mẹ hay bè sao? Sao nhất định phải là ?”
“Đừng loạn nữa! Ba ấy bệnh nằm liệt giường, mẹ ấy không thể chăm sóc nổi. Không phải ai cũng rảnh rỗi như em, chỉ ở nhà trông con mà không cần đi .”
Cơn giận trong lòng tôi dâng lên đến đỉnh điểm:
“Cố Trạch, năm xưa là năn nỉ em bỏ công việc, ở nhà chăm sóc gia đình.”
Vì sĩ diện, thấy tôi lớn tiếng trước mặt mọi người liền hạ giọng:
“Nhắc lại mấy chuyện này thì có ích gì? Nhất Nhiên cũng phải chăm con đấy thôi, mà vẫn phát triển sự nghiệp tốt.”
À, chỉ cần ở nhà rồi mời vài đứa trẻ đến học múa cũng coi là sự nghiệp thành công ấy hả.
Cố Trạch không bận tâm đến vẻ giận dữ của tôi, quay lưng bước đi.
Những âm thanh ồn ào xung quanh như chìm vào nền.
Tiểu Duệ kéo tay tôi:
“Mẹ, tay mẹ lạnh quá, mẹ bị bệnh sao?”
Tôi nửa ngồi nửa quỳ ôm lấy con, trái tim lạnh lẽo cũng ấm lên đôi chút.
Cậu con trai sinh non đã từng nằm lồng kính gần hai tháng, nay đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Mọi nỗ lực đều không hề uổng phí.
3
Tôi đưa Tiểu Duệ đi ăn một bữa tối thật ngon.
Dù có khổ đến đâu cũng không thể để dạ dày chịu đói.
Có lẽ là lương tâm của Cố Trạch thức tỉnh, gọi vào đồng hồ điện thoại của con trai:
“Tiểu Duệ, tối nay ăn tiệc lớn không?”
“Dạ! Mẹ đưa con đi ăn pizza sầu riêng và bò bít tết.”
Tiểu Duệ định tiếp thì đầu dây bên kia vang lên giọng một nhỏ nhắn.
“A Trạch, Phi Phi rằng bài tập ở trường thực nghiệm nhiều quá, con bé không muốn học nữa!”
“Mẹ ác thật, chắc chắn là mẹ nhờ bố Cố chọn trường cho con, con đã bảo con không thích học mà cứ bắt con học.”
Nghe bên kia nhắc đến tên con trai và trường học của nó, lòng tôi chợt căng thẳng:
“Cố Trạch…”
“Trần Nhan, đang bận, xong việc sẽ chuyện sau.”
Tim tôi nhói lên một nhịp.
Cảm giác không lành trỗi dậy. Tôi không thể kiềm chế mà gọi lại.
Không bắt máy.
Lại gọi, vẫn không bắt máy.
Đến lần thứ bảy thì Nhất Nhiên nghe máy:
“Trần Nhan, A Trạch đang dỗ Phi Phi tiêm thuốc, có chuyện gì quan trọng không?”
“Bảo ấy nghe máy.”
“Không ! Con tôi chỉ nghe lời A Trạch thôi. À đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn nữa!”
“Ý là gì?”
“A Trạch chưa với à? Con trai không vào trường trọng điểm nữa, ấy đã nhường suất cho Phi Phi rồi. A Trạch còn , con trai mà, da dày thịt chắc, học ở đâu cũng giống nhau. Còn con thì khác, Phi Phi cần một môi trường tốt để con đường sau này dễ dàng hơn.”
Tiếng sấm vang lên trong đầu tôi.
Tôi sợ không kiềm chế mà biến thành bà mẹ chằn tinh ngay trước mặt con trai.
Tôi cúp điện thoại.
Bạn thấy sao?