Trần Nhan – Chương 3

Phần 3

7

Tôi ném gối của Cố Trạch vào phòng khách.

Nhưng lại nghe lạnh lùng :

“Nhất Nhiên đúng, mấy năm nay đã quá nuông chiều em rồi.

“Anh vất vả kiếm tiền nuôi em, rốt cuộc lại khiến em càng ngày càng không biết trên dưới.”

Trong một khoảnh khắc, tôi sững sờ, chằm chằm.

Như thể người đàn ông từng hứa hẹn sẽ chăm sóc tôi cả đời, mãi mãi tốt với tôi, chưa từng tồn tại.

Mấy năm nay, tôi đã tận tâm chăm sóc con trai, giám sát để con luyện tập cơ thể khi còn yếu, đưa đón con đến các lớp học sớm chiều và cả các lớp năng khiếu.

Thời gian rảnh, tôi còn thi lấy chứng chỉ dinh dưỡng để chuẩn bị ba bữa ăn cho hai cha con.

Cố Trạch có vấn đề về tiêu hóa, tôi đã tìm thầy thuốc đông y để học cách điều trị.

Đôi khi về nhà khuya vì tiệc tùng, tôi thức dậy nấu canh giải rượu cho .

Không lạ khi có người , sự hy sinh của người nội trợ trong gia đình luôn là vô hình, chẳng ai thấy.

Bỗng dưng, lòng tôi mệt mỏi vô cùng.

Tôi quay người bước vào phòng tắm.

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi mà treo trên giá sau khi tắm, trông có chút xa lạ.

Tôi cầm lên, ngửi thấy một mùi hương nồng nàn của hoa dành dành.

Đó là mùi hương mà Tôn Nhất Nhiên thích nhất.

Không biết là vô hay cố ý, trên cổ áo còn có một vết son nhạt.

Trong đầu tôi bùng lên một tiếng “bùm”.

Tôi cầm chiếc áo lao vào phòng khách, ném thẳng vào mặt Cố Trạch:

“Anh có gì muốn giải thích không?”

“Trần Nhan, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà em nổi nóng với sao?

“Bệnh viện đông người, lúc ôm Phi Phi, Nhất Nhiên bị người ta xô đẩy, vô quệt phải.

“Có trẻ con ở đó, chúng tôi có thể ? Đừng nghĩ bậy bạ.”

Giọng đầy sự khinh thường.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác cay đắng trong cổ họng, tự nhủ không khóc.

có lấm lem hay không.

Khi trái tim người đàn ông bắt đầu xa rời, khi miệng không ngừng lấp liếm, đã đến lúc phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi.

8

Sau nhiều năm nội trợ toàn thời gian, tôi cũng kiếm kha khá nhờ đầu tư và có thêm thu nhập từ việc thiết kế thời trang trực tuyến – niềm đam mê tôi theo đuổi bấy lâu.

Nhưng so với việc mở công ty của Cố Trạch, vẫn chẳng đáng là gì, và cũng không thuận lợi khi tranh giành quyền nuôi con.

Dù hiện tại, đang đắm chìm trong mối quan tâm dành cho mẹ con bạch nguyệt quang.

Nhưng tôi quá hiểu Cố Trạch rồi.

Anh có tính cạnh tranh rất cao, không chừng sẽ giành quyền nuôi con chỉ để chọc tức tôi.

Tôi chuẩn bị hồ sơ và quyết định tìm một công việc ổn định.

Không ngờ, chỉ sau hai ngày gửi hồ sơ, tôi đã nhận thông báo phỏng vấn từ một công ty thời trang nhỏ của Ý.

Trụ sở chính của họ từng đặt ở nước ngoài, do tuổi cao, chủ công ty muốn về lại quê nhà, nên đã chuyển công ty về trong nước.

Tôi chọn một bộ trang phục phù hợp với phong cách của công ty, mang theo những bản thiết kế cũ và đi phỏng vấn.

Không ngờ, vừa vào công ty, họ đã đưa tôi trực tiếp gặp chủ công ty.

9

Đẩy cửa bước vào.

Một người phụ nữ với phong cách thời trang trẻ trung, tóc chải gọn gàng, ngồi duyên dáng trong văn phòng tổng giám đốc.

Bà trông khoảng năm mươi tuổi.

Nhưng từng cái nhếch môi hay nhíu mày của bà đều toát lên sự mạnh mẽ và sinh lực.

Không hiểu sao, dù lần đầu gặp mặt, tôi lại thấy gương mặt này có phần quen thuộc.

“Xin chào, tôi là ứng viên phỏng vấn Trần Nhan.”

“Chào con, tôi là mẹ ruột của Cố Trạch, Tư Vịnh Mai.”

“À?”

Trong khoảnh khắc, tôi không biết phải đối phó thế nào với người phụ nữ chưa từng gặp mặt này, người mà Cố Trạch luôn tránh nhắc đến, chỉ mơ hồ trách móc vì bà đã bỏ chồng con ra nước ngoài. Tôi chỉ còn biết thốt lên:

“Thật trùng hợp!”

“Không phải trùng hợp! Tôi về nước để xây dựng lại công ty, muốn xem đứa con bất hiếu của mình có sống tốt không. Nhưng phát hiện ra nó còn tệ hơn người cha quá cố của nó, dám bắt nạt người vợ sát cánh lúc khó khắn và đứa con trai ngoan ngoãn.”

Cuộc đối thoại này thật khác thường.

“Bác… tôi…”

“Đừng gọi tôi là bác, cứ gọi tôi là bà Tư!

“Tôi biết con học thiết kế thời trang, có muốn cho tôi không?”

Tôi gần như không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Khi mới cưới Cố Trạch, tôi vừa đi vừa hỗ trợ khởi nghiệp, tiện thể sinh luôn đứa con trai.

Khi công ty phát triển, không thể dành thời gian cho gia đình và chê tôi kiếm chẳng bao nhiêu.

Anh bảo tôi nghỉ , ở nhà chăm con cho chu đáo.

Tôi không cam lòng.

Tìm công việc bán thời gian phù hợp trên mạng, lại xem thường, mỉa mai “ quần áo thì có tương lai gì.”

Tôi không đôi co, dần dần cũng không còn muốn chia sẻ với nữa.

Cuối cùng, Cố Trạch lại ngưỡng mộ Tôn Nhất Nhiên vì có sự nghiệp thành công, là một phụ nữ hiện đại.

Còn tôi thì trở thành người ăn bám, tiêu tiền của mà không biết ơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...