16
Tôi rất thản nhiên.
Nhưng Cố Trạch thì cau mày càng chặt.
Một lúc sau, mới nhận ra rằng Tiểu Duệ đang đứng cách đó không xa, tay nắm một người đàn ông cao ráo, đẹp trai hơn .
“Tiểu Duệ, lại đây với bố, không ở bên người lạ.”
“Anh ấy không phải là người lạ, bố không muốn bố con, cậu Hoài Thư thì đồng ý.”
Tư Hoài Thư thực sự rất trẻ con.
Trong thời gian quen biết, đã chơi cờ vây, dạy tiếng Anh cho Tiểu Duệ, cùng tắm cho chó, mối quan hệ của họ phát triển rất nhanh.
Con trai tôi từng :
“Mẹ ơi, cậu đối xử với con tốt hơn bố. Bà nội còn hỏi con có muốn đổi bố không, suýt nữa là con đồng ý rồi.”
Tôi bị hù đến mức phun cả ngụm trà.
Nhìn thấy Cố Trạch đang bối rối, trong lòng tôi lại thấy thoải mái lạ kỳ.
Anh cau mày, vẻ mặt có chút giận dữ, Phi Phi đến nắm tay , không để ý.
“Tiểu Duệ, bố đếm đến ba, lập tức đến đây.”
Nhưng Tiểu Duệ cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tư Hoài Thư, nhất quyết không nghe lời .
Tôi chỉ biết thở dài trong lòng.
Trẻ con nhạy cảm hơn người lớn.
Ai thương mình, ai không , chúng cảm nhận rõ hơn ai hết.
17
Cố Trạch kéo tôi lên xe, không màng đến việc Tôn Nhất Nhiên đang nũng nịu vì không gọi xe trong giờ cao điểm.
Tôi bảo Tư Hoài Thư quay về công ty trước.
Có vài chuyện, tốt nhất nên rõ sớm.
Cố Trạch với vẻ mặt phức tạp:
“Nhan Nhan, biết thời gian qua đã lạnh nhạt với mẹ con em, điều đó không phải là lý do để em tìm người khác để chọc tức .
“Chắc chắn là em đã lén đưa Tiểu Duệ quay lại học ở ngôi trường bên kia, đúng không?
“Anh biết em luôn coi trọng việc học của con, nhất định sẽ không để lỡ.”
Thật buồn .
Anh nghĩ rằng tôi chỉ đang cố sĩ diện, dối trước mặt Tôn Nhất Nhiên.
“Cố Trạch, không nhận ra Tư Hoài Thư à?”
“Cái tên nghe quen quen, không nhớ đã gặp ở đâu.”
“Anh ấy là con trai của ruột mẹ .”
Cố Trạch trợn tròn mắt:
“Anh ta chẳng phải là người cứ bám lấy mẹ tôi sao? Chẳng lẽ bà ấy cũng đã trở về?”
Anh tôi cảnh giác:
“Bà ấy đã gặp em rồi? Đã cho em tiền hay hứa hẹn gì sao? Đừng nghe bà ấy, đó là một người phụ nữ tệ !”
“Cố Trạch, luôn nghĩ người khác tồi tệ là vì chính cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Bà Tư vất vả kiếm tiền để nuôi lớn khôn, còn vì thích Tôn Nhất Nhiên mà liên thủ với cha mình, vu khống bà ấy ngoại , buộc bà ra đi tay trắng.”
“Em không thể chỉ nghe lời bà ấy mà phán xét .”
“Vậy cho tôi biết, năm đó khi mua nhà ở khu trường học, có phải đã dối rằng việc kinh doanh của gặp khó khăn, chủ nợ cầm d.a.o đến dọa dẫm khiến Tiểu Duệ hoảng sợ, buộc bà phải tròn trách nhiệm cuối cùng của một người mẹ?”
Cố Trạch im lặng không gì.
“Bà ấy giúp vì thực sự có tiền, chuyển ba triệu chẳng khác gì nhổ sợi tóc. Thứ hai là vì bà ấy vẫn còn mẹ con, không muốn và Tiểu Duệ gặp chuyện.
“Nhưng không ngờ năm sau, khi bà bị bệnh gọi điện cho , tưởng bà đòi tiền nên đã cho bà vào danh sách chặn.”
Cũng chính vì điều này.
Bà Tư hoàn toàn mất niềm tin, mới phát hiện rằng bà đã phải ra đi tay trắng, mà con trai còn góp phần không nhỏ.
Cố Trạch bắt đầu lảng sang chuyện khác:
“Chưa đến bà ấy, chúng ta hãy về Nhất Nhiên đi.
“Em không thích chăm sóc mẹ con họ, sẽ thay đổi. Em chuyển hộ khẩu của Tiểu Duệ về đi, không thể để con trai mình phải gọi người khác là bố chỉ để đi học.”
Ồ, nghe mẹ ruột có tiền nên giờ tin tôi không phải đang diễn trò rồi à?
“Cố Trạch, luôn giỏi nhận lỗi, kiên quyết không bao giờ sửa.
“Chỉ cần bạch nguyệt quang gọi một cuộc, mẹ ruột, con trai đều phải đứng sang một bên.”
“Anh thề, từ nay sẽ không như nữa!”
“Chuyện không thể giải quyết hôm nay thì ngày mai cũng chẳng giải quyết .
“Em đã quá chán ngán những lời dối trá của , Tiểu Duệ cũng thế, và bà Tư càng như .”
Bạn thấy sao?