Trần Nhan – Chương 7

Phần 7

18

Cố Trạch không chịu bỏ qua, theo tôi đến công ty.

Lâu ngày gặp lại.

Bà Tư mỉm thoải mái:

“Con trai quý, mấy năm nay sống thế nào? Chuyện đại tiện, tiểu tiện có suôn sẻ không?”

Cố Trạch nghẹn lời:

“Mẹ, con biết mẹ giận con vì ngày xưa không ra nước ngoài chăm sóc mẹ. Nhưng lúc đó con thực sự bận đến mức không thể rời đi, cũng đâu biết mẹ bệnh nặng đến thế.”

“Ngừng ngay! Nói dối không phải là đặc quyền của đàn ông, và bị lừa cũng không phải là đặc quyền của phụ nữ.

“Mẹ sống với ba con nửa đời người, chẳng lẽ lại không hiểu cái tâm địa lộn xộn của hai cha con các người?

“Khi còn lợi ích thì bịa chuyện không biết ngượng, khi không còn gì nữa thì đạp người khác xuống tận cùng.

“Con thừa hưởng sự vô , ích kỷ và đa của ông ta, dồn hết cảm cho mấy người phụ nữ ngoài kia.”

Cố Trạch hít một hơi sâu, cố gắng biện bạch:

“Lúc đó con mới bao nhiêu tuổi, cũng bị ba lừa mà.”

“Con trai ngoan của mẹ, ngốc hay không là phải xem con có biết giả vờ hay không.

“Đừng tưởng đẹp trai là giỏi giang, cứ nghĩ mình nổi bật lắm, lừa mọi người.

“Con thấy mẹ sống rất tốt, công ty phát triển thuận lợi, suy nghĩ đầu tiên là muốn hàn gắn, suy nghĩ thứ hai có lẽ là muốn thừa kế công ty của mẹ, đúng không?

“Mẹ về chưa bao lâu, đã bảo Hoài Thư tìm hiểu rõ ràng.

“Công ty nhỏ của con ăn không tốt, là một ông chủ, thay vì lo giải quyết vấn đề lại dẫn hồ ly tinh đi du lịch khắp nơi, chẳng hề bận tâm đến cảm nhận của vợ con.

“Ông trời cũng không chấp nhận để con phát tài đâu.”

“Mẹ!”

Bị vạch trần suy nghĩ, Cố Trạch vừa giận vừa xấu hổ.

“Thôi rồi! Mọi người đều là người lớn cả, không cần phải cãi cọ, cứ xem như không ai quen biết ai là .

“Từ nay, cháu trai là cháu trai, con dâu là con dâu, con là con, mỗi người tự sống đời của mình.”

Câu này là muốn cắt đứt quan hệ mẹ con rồi sao?

19

Tôi không bận tâm đến lời van xin của Cố Trạch, cũng chẳng giúp hàn gắn cảm với mẹ mình.

Thay vào đó, tôi dẫn Tiểu Duệ dọn đến căn hộ của Tư Hoài Thư ở khu trường trọng điểm.

Bà Tư từng kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Khi còn nhỏ, bà dẫn Cố Trạch đi mua đồ Tết, cờ thấy một chiếc váy đỏ rất thời trang trong tiệm quần áo.

Mặc vào thì sẽ nổi bật lắm.

Trước khi kết hôn, bà Tư là một bông hoa của khu phố, mặc gì cũng tạo thành trào lưu ở thị trấn nhỏ.

Sau khi sinh con, bà rất lâu rồi chưa mua sắm gì cho bản thân.

Chiếc váy đỏ có giá tương đương với một tháng lương.

Ngay lúc ấy, Cố Trạch kéo tay bà, dẫn sang tiệm đồ chơi kế bên, chỉ vào con rô-bốt ngoại nhập lớn nhất và đòi mua.

Bà Tư không còn do dự nữa, quay lưng lại mua chiếc váy đỏ.

Cố Trạch khóc lóc ăn vạ, trách bà là một người mẹ tồi.

Nhưng bà bảo con trai:

“Mẹ là người kiếm tiền, mẹ có quyền sử dụng trước.

“Sau này con sẽ sống lâu hơn mẹ, thứ con ăn mặc dùng đến sẽ còn tốt hơn mẹ gấp nhiều lần.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ phải bản thân mình trước.”

Cố Trạch không đồng ý chút nào với những lời này.

Anh nghĩ rằng, cha mẹ phải thương con cái hơn cả bản thân mình.

Từ đó, chỉ cần có chuyện gì không vừa ý, lại phản đối mẹ.

Bà Tư cũng từng nghĩ, không biết có phải câu chuyện này đã tạo thành bóng ma trong tuổi thơ của Cố Trạch không.

Đến khi gọi điện quốc tế xin ba triệu, bà nhất thời mềm lòng, liền chuyển tiền cho .

Đáng tiếc, kết cục lại không như ý.

Khi bà cần ghép tủy khẩn cấp để cứu mạng, Cố Trạch lại mất tăm mất tích.

Tư Hoài Thư thì không hề chần chừ, lập tức xắn tay áo để y tá lấy máu.

Sau khi thoát chết, bà Tư cảm thán:

“Đối với đứa con bất hiếu, cho nó bao nhiêu cũng không thể lấp đầy lòng tham.

“Mẹ đã hiểu ra rồi, kiếp này cứ xem như giữa mẹ và Cố Trạch không có duyên phận mẹ con.”

20

Cố Trạch muốn tìm gặp tôi và con trai.

Nhưng khu căn hộ của Tư Hoài Thư có tính riêng tư rất cao, không thể vào .

Anh đành mượn rượu giải sầu, muốn uống đến mức bị đau dạ dày để khiến chúng tôi đau lòng.

Ai ngờ lại tạo cơ hội cho Tôn Nhất Nhiên lợi dụng.

Hai người lăn lên giường với nhau.

Ngay khi nhận tấm ảnh khiêu khích, tôi không do dự mà đi “bắt quả tang.”

Tôn Nhất Nhiên ôm chăn trắng, khóc lóc đầy đáng thương:

“A Trạch, ban đầu em chỉ định an ủi . Không ngờ đã ao ước em bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế.”

Cố Trạch nghẹn lời.

Anh thừa nhận rằng mình từng muốn có Tôn Nhất Nhiên.

Nhưng giữa mẹ và mẹ của Tôn Nhất Nhiên vốn đã bất hòa, đó là điều ai cũng biết.

Ngay lúc này mà lại xảy ra chuyện như , e rằng mâu thuẫn càng thêm khó giải quyết.

Thấy tôi bình tĩnh chụp ảnh bằng chứng, như thể đã sớm đoán trước ngày này sẽ đến.

Bà Tư huých Tư Hoài Thư, người đến để vệ sĩ, chỉ vào tôi:

“Xem này, uyên ương gắn bó chẳng biết đến khi nào, còn con đứng bên cạnh thì chỉ cợt.”

“Mẹ, Nhan Nhan, mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu.”

Tôi không gì.

Dù sao cũng đã có người phụ nữ hùng biện giỏi nhất đứng bên cạnh là bà Tư:

“Con trai, ngoại thì sao? Ngoại cũng phải ưỡn n.g.ự.c lên cho mọi người thấy, rằng con không chỉ vô liêm sỉ mà còn hạ lưu.”

Khuôn mặt Cố Trạch bị phản đòn đen lại như đáy nồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...