Trần Thư Ninh – Chương 5.2

5.2

Nhưng ánh mắt lại rơi vào điều khoản cầu ta ra đi tay trắng trong thỏa thuận, ta ngẩng đầu lên, tôi với ánh mắt trách móc, như thể tôi đang cợt.

Tờ giấy mỏng bị ta ném đi, ta dựa người ra sau ghế sofa, dùng giọng điệu gần như là càn quấy gọi tên tôi. “Tôi hứa sẽ đền bù trong khả năng của mình, Thư Ninh, em quá tham lam.” Anh ta .

“Không đâu, tôi nghĩ thế này là vừa đủ.” Tôi nhẹ, 

“Rốt cuộc, tất cả mọi thứ của đều do tôi mang lại, tôi thu hồi lại không có gì sai.” Câu này chạm vào điểm đau của Chu Dịch, sắc mặt ta thay đổi rõ rệt. 

Sau khi trở thành Chu tổng, ta rất không thích người khác nhắc đến quá khứ của chúng tôi, vì trong câu chuyện đó, ta luôn nhận sự ban ơn từ tôi. 

Nhưng để tạo dựng hình ảnh một người đàn ông gia đình, ta phải chịu đựng, luôn rằng: “Nếu không có Thư Ninh, sẽ không có tôi ngày hôm nay.”

Nhưng trong lòng ta không nghĩ như

Giờ đây, tôi, ta nheo mắt lại, giọng mang theo sự đe dọa: “Thư Ninh, em biết điều này là không thể.” 

“Tại sao lại không thể?” Tôi đáp, “Tôi đã tham khảo ý kiến của ông Hoàng, vợ ông ấy là luật sư, bà ấy ủng hộ tôi thế này.” Sắc mặt Chu Dịch lập tức thay đổi, ta định tiến lên bị bốn vệ sĩ tôi ngăn lại, chỉ có thể ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Ông Hoàng là của ta, trong những năm qua, Chu Dịch đã nhiều hợp đồng gian lận để rút tiền từ công ty, trong đó không ít tiền đã dùng để hối lộ ông Hoàng. 

Số tiền đó đủ để ta ngồi tù bảy tám năm. 

May mắn thay, trước đây Chu Dịch thường bậy và đổ lỗi cho cấp dưới, khi những người thân tín của ta đứng về phía tôi, họ đã tiết lộ mọi việc ta trong những năm qua. 

Chúng tôi hợp tác ăn ý, không muốn Chu Dịch có cơ hội trở lại.

Giờ đây, Chu Dịch không biết tôi nắm bao nhiêu chứng cứ, ta không muốn ký tên, tôi lấy điện thoại ra. 

Tôi với ta rằng, người tố cáo đã tôi sắp xếp, chỉ chờ một cuộc gọi là sẽ nộp tài liệu.

Anh ta bất đắc dĩ, để giữ yên chuyện, đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn. 

Chúng tôi đến Ủy ban Nhân dân để nộp đơn xin ly hôn, sau đó là một tháng chờ đợi.

Chu Dịch mặt mày đen sì suốt quá trình. 

Khi tôi thả ra, lập tức lấy điện thoại, hỏi hình từ người thân tín. 

Rõ ràng, câu trả lời ta hài lòng, Chu Dịch cúp máy, còn có tâm trạng quay lại với tôi: “Thư Ninh, em dọa tôi.” 

Đồng thời, tôi cũng nhận tin nhắn: 【Chị, mọi việc đã theo cầu của chị trả lời ta rồi.】

Thấy , tôi cũng mỉm

Chu Dịch còn muốn gì đó, xe bên cạnh bỗng vang lên tiếng còi. 

Cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt đắc ý của Tống Thiền. 

Khi Chu Dịch bước tới, ta đột nhiên dừng lại, thì thầm vào tai tôi. 

Anh ta : “Thư Ninh, tin nhắn trước đó tôi gửi cho em là thật lòng, tôi cũng không nhất định phải chọn ấy.” Nói xong, ta vội vàng rời đi.

Tôi biết ta vội vàng đến công ty để kiểm tra hình. 

Không lâu sau, tôi nhận tin nhắn. 

Người bên kia rằng khi Chu Dịch đến công ty, thái độ mạnh mẽ đòi lại các dự án đã bị tôi giành lấy. 

Khi thấy mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát, ta thở phào nhẹ nhõm vẫn không mất cảnh giác, bắt đầu liên lạc với các đối tác, sau đó họp với những người thân tín. 

Dù trợ lý đã trả lời theo cầu của tôi, rằng tôi chỉ cờ nghe tin đồn, không có chứng cứ thực sự, ta vẫn lo sợ tôi có thứ có thể đe dọa ta.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình, ta vẫn không yên tâm. 

Khi chiến đấu bên cạnh tôi, ta không tôn trọng tôi. 

Nhưng trở thành kẻ thù của tôi lại khiến ta sợ hãi. 

Rốt cuộc, ta vẫn ỷ vào việc tôi đến vì , là nữ chính hệ thống phái đến để cứu rỗi

Tình và sự dung túng của tôi trong quá khứ đã cho ta quá nhiều lòng tin. 

Tôi là cứu rỗi duy nhất của Chu Dịch khi còn bơ vơ không nơi nương tựa, là người dù trong hàng ngàn người vẫn kiên định chạy về phía

, ta luôn nghĩ rằng đến lúc này, tôi vẫn nên một lòng một dạ với ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...