Nhưng không lâu sau, căn nhà lớn của họ bị tịch thu bán đấu giá.
Họ mất hết xe sang, nhà cao.
Khi Chu Dịch bị tòa án triệu tập, và bị cảnh sát bắt trước mặt Tống Thiền, ta mới biết chồng mình không còn là tổng giám đốc Chu nữa.
Khi thấy thư ký phản bội, Chu Dịch đã hiểu rằng tôi đã nắm đủ chứng cứ về tội phạm kinh tế của ta.
Anh ta không thể tránh khỏi án tù này.
Để lại một người phục vụ cho mẹ mình và để lại một đứa con cho nhà họ Chu, ta chọn kéo Tống Thiền xuống vực cùng mình.
Chu Dịch vẫn là Chu Dịch, khi lột bỏ lớp vỏ hào nhoáng, bên trong là một kẻ hèn nhát chỉ biết chờ người khác cứu mình.
Anh ta nhanh chóng bị kết án sáu năm.
Trong tù, ta cầu gặp tôi, tôi đồng ý.
Khi gặp lại, cả tôi và Chu Dịch đều tỏ ra bình thản.
Anh ta giờ thực sự hối hận.
Anh ta : “Lỗi là ở tôi, tôi đã phản bội em, đây là kết quả tôi đáng phải nhận.”
“Ừ.” Tôi cũng nghĩ .
Chúng tôi im lặng đối diện nhau, khi tôi đứng dậy rời đi, Chu Dịch gọi tôi lại. “Tại sao?” Anh ta hỏi tôi, “Em không phải đến đây để cứu rỗi tôi sao? Tôi là toàn bộ ý nghĩa của em ở thế giới này, tại sao em lại đối xử với tôi như ?”
“Tôi đến đây vì , không phải tôi bị hỏng đầu.” Tôi đứng dậy, xuống ta, “Chu Dịch, tôi có thể người khác vì tôi biết bản thân mình. Hy sinh bản thân không lợi ích gì không phải là cứu rỗi, đó là ngu ngốc, tôi không điều đó.”
“Nếu không muốn trân trọng tất cả những gì tôi đã cho , thì tôi sẽ lấy lại, đơn giản thôi.” Nhìn vào mắt Chu Dịch, tôi mỉm , “Anh thấy đấy, bây giờ chỉ trở về điểm xuất phát khi chưa tôi giúp đỡ mà thôi.”
“Nghèo khổ, bị mọi người xa lánh, à phải rồi, mẹ còn bệnh nặng.” Tôi ta, tươi, “Người thật sự của , Tống Thiền, không muốn sinh con của kẻ tội phạm, định thai, mẹ không đồng ý, hai người giằng co, mẹ bị đẩy ngã, bị đột quỵ và liệt. Chu tổng, khi ra tù, gánh nặng sẽ không nhỏ đâu.”
“Tất nhiên, Tống Thiền cũng không có kết quả tốt. Mẹ sợ ta tìm người khác chạy mất, không sinh con cho nhà họ Chu, đã rạch mặt ta, còn công khai việc ta là kẻ thứ ba, giờ không ai dám lấy ta. Giờ thì một người bị liệt, một người bị hủy dung, Chu tổng, khi ra tù, gánh nặng sẽ không nhỏ đâu.”
Nói xong, tôi rời đi, để lại Chu Dịch trong nhà tù rống lên trong tuyệt vọng.
Thật ra, nếu Chu Dịch đủ quyết tâm, sáu năm sau, ta chưa chắc không thể lại từ đầu. Nhưng, sáu năm là đủ để tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi chờ xem liệu Chu Dịch có dám đối đầu với tôi nữa hay không.
Chỉ là tôi không ngờ, Chu Dịch thậm chí không có chút can đảm đó. Ba tháng sau khi vào tù, Chu Dịch tự sát. Nam phụ bi thương chỉ tỏ rõ bản chất trong lúc hoạn nạn, cuộc đời ta kết thúc như .
Mẹ Chu Dịch nghe tin, đau lòng tột độ, nằm trên giường bệnh cầm cự nửa tháng rồi qua đời. Bà bị Tống Thiền rút ống thở. Không lâu sau, Tống Thiền cũng bị bắt.
Câu chuyện của họ đã kết thúc. Còn tôi, kẻ cứu rỗi đáng thương, mất đi , chỉ còn lại một đống tiền không tiêu hết và một sự nghiệp đáng ý.
Than ôi, quãng đời còn lại của tôi chỉ có thể sống cùng tiền bạc mà thôi.
Xoăn: Phú bà hãy bao nuôi emmmm :>>
(Hoàn)
Bạn thấy sao?