Vừa dứt lời, khắp hội trường bùng nổ tiếng xôn xao, sau đó là những tràng pháo tay rầm rầm vang lên..
Tôi và Phong Dục đứng cạnh Phong lão gia, nhận lấy ánh từ khắp nơi..
Phong Dục tươi rạng rỡ, còn ba người thì sắc mặt biến đổi rõ rệt..
“Cái gì?! Phong Dục và Tô Dĩ Đường đính hôn?! Tôi không đồng ý!”.
Tần Nhiễu gào lên, định lao thẳng lên sân khấu..
Lâm Nhược Tâm không hiểu sao lại hoảng hốt, vội kéo tay cản em lại:.
“A Nhiễu, sao ?”.
Tần Nhiễu hất tay ta ra, mắt đỏ hoe tôi, định chạy về phía tôi..
“Tần Nhiễu, và Đường Đường đã định hôn sự. Em loạn cái gì?” – Phong Dục giễu cợt lạnh lùng..
Tần Nhiễu nắm chặt nắm , mắt đỏ ngầu em..
Lâm Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy bất an, vội vàng nắm lấy tay Tần Nhiễu, vẻ mặt uất ức như bị đổ oan:.
“A Nhiễu, chẳng trách Phong Dục lại bênh vực Cô Tô, sau này… dù chị ấy có đối xử với em thế nào, em cũng sẽ né tránh, không để khó xử giữa bè…”.
Tần Nhiễu lập tức hất tay ta ra, giận dữ:.
“Cô thì là cái thá gì?! Cô tưởng bọn tôi không biết là loại người nào sao?!”.
Lâm Nhược Tâm bị hất mạnh, suýt nữa ngã xuống, sắc mặt tái nhợt..
“A… A Nhiễu, đang gì ? Em… em…”.
Cô ta như không tin , quay đầu về phía Phó Nam Trầm và Thẩm Triết Việt, như muốn tìm kiếm một chút ủng hộ..
Nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không ta..
Ánh mắt họ lúc này – hoảng loạn, mơ hồ, và chưa từng rối bời đến thế – chỉ dán chặt lên sân khấu, nơi tôi và Phong Dục đang đứng cạnh nhau..
12.
“Phong Dục, sao cậu có thể lén lút đính hôn với Tô Dĩ Đường mà không với bọn tôi?!”.
Tần Nhiễu lại nổi điên, lao về phía trước..
Nhưng Phong Dục đã có chuẩn bị từ trước, gọi vệ sĩ đứng chặn lại..
Tần Nhiễu liều mạng giãy giụa, ánh mắt hoảng loạn tôi, gào lên:.
“Đường Đường…”.
Tôi nhíu mày em:.
“Tần Nhiễu, em loạn như vẫn chưa đủ sao? Đừng chuyện nữa. Đừng hỏng chuyện tốt ngày hôm nay.”.
Tần Nhiễu sắc mặt trắng bệch, cơ thể lảo đảo, liên tục lắc đầu:.
“Không… không phải như … không phải như …”.
Lúc này em gần như phát cuồng:.
“Là ba chị! Hồi đó chính miệng ba chị … chị sẽ không bao giờ có cảm với đối tượng liên hôn, sẽ không lặp lại vết xe đổ của mẹ chị. Chị chỉ biết hợp tác và lợi dụng, xong việc thì đường ai nấy đi.”.
“Hôm chị ra nước ngoài, bọn em đều tận tai nghe cuộc trò chuyện của chị với ba chị. Chị … chưa từng bất kỳ ai trong bọn em. Sau này nếu có kết hôn thì cũng chỉ là vì lợi ích.”.
“Em không muốn như ! Em không muốn đối tác liên hôn, không muốn bị chị lợi dụng rồi vứt bỏ!”.
“Lâm Nhược Tâm cố hóa trang giống chị, cố xuất hiện trước mặt bọn em. Em chỉ muốn từ ta tìm một chút an ủi… giống như chị đang đối xử với bọn em .”.
“Khi chị về nước, bọn em cố xa lánh chị, cố diễn trò, những lời đó…”.
“Chỉ là… bọn em không muốn bị chị bỏ rơi thôi…”.
“Bọn em đã hứa với nhau, sẽ giúp chị giành lấy Tô thị, sau đó ai có bản lĩnh thì người đó sẽ chị …”.
Tần Nhiễu run rẩy chỉ tay về phía Phong Dục:.
“Còn cậu! Cậu lại lén lút quyến rũ chị ấy! Phong Dục, đồ khốn nạn!”.
Khán phòng sững sờ trước những lời em , ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc..
Phong Dục siết chặt tay tôi, lòng bàn tay đổ mồ hôi mặt vẫn rạng rỡ:.
“Anh chỉ là không thể đợi lâu đến . Sau khi chị Đường Đường dùng xong , sẽ lại theo đuổi từ đầu, không phải sao?”.
“Là cậu cố dẫn dắt bọn tôi đi sai đường, còn cậu thì âm thầm quay lại với chị ấy!” – Tần Nhiễu nghiến răng tức giận..
Phó Nam Trầm và Thẩm Triết Việt cũng siết chặt nắm , sắc mặt u ám..
Lâm Nhược Tâm hoảng sợ lùi lại một bước, lắp bắp hai người:.
“Không… Em không tin… hai người đối với em cũng là như sao? Nam Trầm, Triết Việt…”.
Cô ta không dám lại gần Tần Nhiễu, muốn bám lấy một trong hai người còn lại..
Nhưng khí chất lạnh lẽo phát ra từ họ khiến không dám bước tới..
Thẩm Triết Việt đau lòng tôi:.
“Đường Đường, trước đây từng có một rất giống chị, bọn em chưa từng nghĩ đến chuyện dùng ấy thế thân, vì ấy đơn thuần và sạch sẽ. Bọn em biết chị sẽ giận nếu biết bọn em tổn thương một người vô tội.”.
“Nhưng Lâm Nhược Tâm là người chủ tiếp cận, nên bọn em mới lợi dụng lại thôi.”.
Lâm Nhược Tâm nghe đến đây, sắc mặt càng trắng bệch..
Cuối cùng, cũng hiểu — hôm đó ở yến tiệc, lúc đèn chùm rơi xuống, người đầu tiên ba người kia kéo đi tránh không phải là ..
Mà là tôi..
Tôi thở dài:.
“Mọi chuyện đến nước này, tôi cũng đã lựa chọn rồi. Mong các em đừng chuyện nữa.”.
“Không… Em không muốn… Tại sao chị lại lấy người khác? Em không chịu nổi…”.
Tần Nhiễu khóc lóc, lao đến chỗ tôi..
“Tần Nhiễu, dừng lại.” – Tôi nhíu mày..
Em thấy ánh mắt kiên định của tôi, toàn thân run rẩy..
“Hu… hu hu hu…”.
Tần Nhiễu ngồi phịch xuống đất, bật khóc như một đứa trẻ..
“Tại sao chị lại chấp nhận một người trong bọn em? Tại sao chỉ mình em là ngu ngốc thế này? Là họ lừa em! Là Phong Dục tính kế em!”.
“Đường Đường… em không muốn chị thuộc về ai khác… hu hu hu…”.
Khách khứa trong hội trường cảnh tượng trước mắt mà chết lặng..
Chẳng ai ngờ cậu ấm nhà họ Tần lại như kẻ vô lại, ngồi dưới đất gào khóc như thế..
Tần Nhiễu lại dùng chiêu ngày bé — khóc, rối, đòi dỗ dành..
Nhưng tiếc thay, giờ đã không còn là trẻ con..
Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình..
Phó Nam Trầm và Thẩm Triết Việt sắc mặt tái xanh, họ biết — đã không thể ngăn cản nữa rồi..
Dòng chữ bay vẫn ào ào xuất hiện:.
Bạn thấy sao?