Trăng Khuyết – Chương 1

Chương 1

Bạn trai của tôi có một thời gian biểu rất đều đặn.

Chín giờ tối, điện thoại tự chuyển sang chế độ im lặng, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Dù tôi có bị viêm ruột thừa, đau đến mức phải nhập viện.

Gọi cho ấy, cũng không nghe thấy, càng không thể đến bệnh viện kịp thời.

Tôi từng nghĩ đó là thói quen không thể thay đổi của ,

Nên không còn ép buộc, buổi tối có chuyện gì cũng không trông cậy vào nữa.

Cho đến khi cờ nghe cuộc trò chuyện giữa thân:

“Chia tay ba năm rồi, mà cậu vẫn còn gọi thoại với Thẩm Hi khi ngủ à?”

Anh thản nhiên gật đầu:

“Ngày trước đã hứa với ấy, chỉ cần chưa kết hôn, sẽ luôn như .”

Thẩm Hi, thanh mai trúc mã mà từng nhiều năm.

Bạn lại nhắc đến tôi, hỏi có sợ tôi sẽ buồn không.

Anh khẽ: “Tôi là tôi có lịch trình cố định, ấy tin ngay, chẳng bao giờ ầm lên.”

Cuối cùng, còn bổ sung một câu: “Cô ấy thật dễ lừa.”

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình giống như một trò hề.

May mà, mọi thứ vẫn còn kịp…

Tôi cúi xuống điện thoại, thầy hướng dẫn đang hỏi tôi có quyết định đi du học hay không.

Tôi nghĩ, chuyện này chẳng cần phải do dự nữa.

01

Vì có việc đột xuất, thời gian hẹn hò phải lùi lại nửa tiếng.

Tôi báo cho Phó Nghiễn Tu biết chuyện này.

Anh bảo tôi đừng vội, còn đang cùng thân tự học trong phòng trống, có thể từ từ chờ tôi.

Nửa tiếng sau, chúng tôi hẹn gặp nhau trước cổng trường.

Nhưng tôi lại xong việc sớm hơn dự kiến.

Từ phòng thí nghiệm đi ra, tôi lập tức chạy thẳng đến phòng tự học, định tìm trước.

Thế , khi vừa đến cửa.

Còn chưa kịp đẩy cửa vào, tôi vô nghe thấy giọng :

“Nghiễn Tu, cậu và Thẩm Hi đã chia tay ba năm rồi, sao vẫn còn gọi thoại ngủ cùng nhau ?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, tôi sững người lại, bàn tay đang định đẩy cửa cũng khựng lại giữa không trung.

Thẩm Hi – thanh mai trúc mã, cũng là mối đầu của Phó Nghiễn Tu.

Nghe lại cái tên này, tôi bỗng thấy có chút hoang mang.

Dù sao, ai mà chẳng cảm thấy lạ khi nghe người nhắc đến cũ?

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi qua khe cửa, thấy rõ biểu cảm của trong lớp học.

Anh không có bất kỳ phản ứng gì khác thường, thậm chí còn thản nhiên gật đầu.

“Lúc trước Thẩm Hi, tôi đã hứa với ấy. Chỉ cần chưa kết hôn, dù có ở bên người con khác, mỗi tối tôi vẫn sẽ gọi thoại ngủ cùng ấy, tuyệt đối không thất hứa.”

Nếu tôi nhớ không lầm—

Bạn trai tôi, Phó Nghiễn Tu, từng nghiêm túc với tôi rằng mỗi tối chín giờ đều đi ngủ.

Ngay cả ba mẹ hay người thân cũng không thể liên lạc với .

Trước đây, có đôi lần tôi tìm gấp, dù có gọi thế nào, điện thoại của vẫn không liên lạc .

Mọi tin nhắn đều bặt vô âm tín.

Lúc đó, tôi thực sự tin rằng có một thói quen ngủ sớm không thể thay đổi.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự nực đến mức nào.

Tôi đứng ngoài cửa lớp, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo từ tim lan ra khắp người.

Hai người bên trong vẫn chưa phát hiện ra tôi.

Bạn lại tiếp tục hỏi:

“Giữ lời hứa là chuyện tốt, bây giờ cậu đã có rồi. Cậu và Hứa Tận Hoan cảm tốt như , còn dự định kết hôn sau khi tốt nghiệp. Cậu không sợ ấy biết chuyện này sẽ đau lòng à?”

Nghe , Phó Nghiễn Tu bật khẽ:

“Tôi tôi ngủ sớm, ấy tin ngay, chẳng bao giờ ầm lên.”

“Hơn nữa, tôi chỉ gọi thoại ngủ cùng Thẩm Hi, đâu có gì có lỗi với ấy. Tôi bảo chín giờ tôi ngủ, xét về một góc độ nào đó cũng không phải dối.”

Cuối cùng, còn thêm một câu:

“Nói thật, ấy đúng là rất dễ lừa.”

Lời vừa dứt, cả phòng tự học rơi vào tĩnh lặng.

Còn trái tim tôi, cũng hoàn toàn nguội lạnh từ giây phút ấy.

02

Tôi và Phó Nghiễn Tu đã bên nhau ba năm.

Tình cảm bền chặt, thương lẫn nhau, gần như chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào.

Chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo trong mắt tất cả bè.

Chỉ có một điều, suýt nữa khiến cả hai tranh cãi.

Đó là—

Phó Nghiễn Tu có một lịch trình sinh hoạt vô cùng quy củ, mỗi tối chín giờ, sẽ tắt tiếng điện thoại, lên giường ngủ, và không nhận bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Dù tôi là , cũng không hề có ngoại lệ.

Tôi vẫn nhớ rất rõ chuyện khi ấy.

Hè năm đó, tôi tìm một công việc bán thời gian gần trường, nên không về nhà, chỉ ở lại ký túc xá một mình.

Phó Nghiễn Tu cũng không về, muốn ở lại trường để bên cạnh tôi.

Ban ngày tôi đi , buổi tối trước chín giờ sẽ tranh thủ gặp , chưa từng chậm trễ dù chỉ một phút.

Tôi cũng từng có chút không vui vì chuyện này.

Nhưng Phó Nghiễn Tu cam đoan với tôi rằng đây là thói quen từ nhỏ, rằng ngủ sớm không thức khuya thì mới tốt cho sức khỏe.

Tôi chẳng thể tìm ra lý do nào để phản bác.

Sau đó, vào một đêm nọ, tôi bất ngờ bị viêm ruột thừa, đau đến mức không thể chịu nổi.

Nhà tôi cách trường hàng ngàn cây số.

Ở thành phố xa lạ này, giữa kỳ nghỉ hè, tôi hầu như không tìm ai có thể giúp mình.

Người duy nhất tôi có thể nhờ cậy, chỉ có trai tôi—Phó Nghiễn Tu.

Lúc đó đã là mười một giờ đêm.

Tôi đau đến mức ý thức mơ hồ, vẫn cắn răng gọi cho .

Như tôi đã đoán trước, không ai nghe máy.

Sau đó, tôi tiếp tục nhắn tin cho , rất nhiều lần.

Nhưng tất cả đều chìm vào im lặng, không hề có hồi âm.

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ rằng đã ngủ say, điện thoại tắt tiếng, không nghe cũng là chuyện bình thường.

Nên tôi đành tự mình gọi 120.

Sau chuyện này, dù có gặp chuyện gì vào buổi tối, tôi cũng không nghĩ đến việc tìm giúp đỡ nữa.

Tự nhiên, tôi cũng không trách vì lịch sinh hoạt lành mạnh của mình.

Chỉ là tôi không ngờ—

Cái gọi là lịch sinh hoạt lành mạnh, thực chất chỉ là một cái cớ để qua mặt tôi.

Mỗi đêm, chặn mọi tin nhắn, bao gồm cả tôi, chỉ để có thể gọi thoại ngủ cùng người cũ mà không bị ai phiền.

Chuyện này, ra mới thấy nực .

Và người đáng nhất, chính là tôi.

Dòng suy nghĩ cuộn trào như sóng dữ.

Tôi ngước về phía phòng tự học, nơi có Phó Nghiễn Tu—người mà tôi từng trúng tiếng sét ái trong một buổi hoạt câu lạc bộ, người đã theo đuổi tôi suốt hơn nửa năm.

Người mà tôi từng tin rằng chỉ có mình tôi trong lòng.

Người mà tôi đã từng hứa sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, cùng nhau đi đến hết đời.

Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.

Một đời bình yên, không chút tổn thương.

, tôi đã tranh cãi với gia đình, đã cố gắng tìm cách ở lại thành phố xa lạ này.

Chỉ để bảo vệ của mình.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự ngu ngốc đến đáng thương.

Tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Trong khi đó, hai người trong phòng tự học vẫn chưa phát hiện ra tôi.

Bạn tiếp tục hỏi:

“Vậy cậu thực sự quyết định kết hôn với Hứa Tận Hoan à? Nếu cưới ngay sau khi tốt nghiệp, đến lúc ngủ chung giường rồi, cậu sẽ không thể gọi thoại với Thẩm Hi nữa đâu.”

Lần này, Phó Nghiễn Tu không trả lời ngay.

Anh trầm mặc một lúc, dường như có chút ngẩn ngơ.

Mãi sau, mới chậm rãi lên tiếng:

“Tôi và Tận Hoan nhau thật lòng. Chuyện hứa kết hôn sau khi tốt nghiệp không phải là trò .”

“Còn giữa tôi và Thẩm Hi, mọi thứ đã kết thúc từ lâu.”

“Hơn nữa, lời hứa đó chỉ có hiệu lực trước khi tôi kết hôn. Tôi không phải loại đàn ông vô trách nhiệm.”

Nghe đến đây, tôi lại thấy buồn .

Nếu thật sự có trách nhiệm, thì ngay từ đầu, khi đã có , đáng lẽ không nên tiếp tục vướng mắc với cũ, thậm chí còn gọi thoại ngủ mỗi đêm.

Việc đó, vốn dĩ đã là một sự phản bội.

Thế , lại chẳng hề có chút áy náy hay hối hận nào.

Bạn tiếp tục hỏi:

“Vậy nếu một ngày nào đó Thẩm Hi quay lại, cậu sẽ xem ấy là hay là người xa lạ?”

Lần này, Phó Nghiễn Tu không hề do dự.

Thậm chí, còn có vẻ khó hiểu trước câu hỏi ấy.

Anh trả lời rất nhanh:

“Dù không thể người , đã có bao năm cảm, chẳng phải rất bình thường sao?”

Làm ?

Một kiểu “” có thể gọi thoại ngủ mỗi tối sao?

Người kia không gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục bài.

Còn tôi, cũng không còn muốn đẩy cánh cửa đó nữa.

Chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, từng chút một thoát khỏi sự thật khiến tôi bẽ bàng này.

Cho đến khi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

Nhìn ánh mặt trời chói chang, tôi càng cảm thấy mình giống như một trò hề.

May mà, mọi thứ vẫn còn kịp—

Tôi cúi xuống điện thoại.

Thầy hướng dẫn vẫn chưa từ bỏ, vừa gửi cho tôi một đoạn tin nhắn dài, cố gắng thuyết phục tôi đồng ý cùng ông ấy và sư huynh sang nước ngoài trao đổi học thuật.

Lý do tôi đến trễ trong buổi hẹn cũng là vì thầy đột ngột gọi tôi đến về chuyện này.

Nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến lời hứa với Phó Nghiễn Tu.

Yêu xa là một thử thách quá khó, rất ít cặp đôi có thể vượt qua.

Vậy nên, vì này.

Chỉ nửa tiếng trước, tôi đã từ bỏ tương lai của mình.

Giờ đây, sự thật đã chứng minh—tôi thực sự quá ngu ngốc.

May mắn thay, thầy hướng dẫn không bỏ rơi tôi.

Nhìn những lời thầy viết, từng câu từng chữ đều là thật lòng muốn tốt cho tôi.

Mà giờ đây, giữa tương lai của tôi và một người đàn ông đã phản bội tôi.

Hai điều này, chắc chắn không còn gì phải do dự nữa.

Vậy nên, tôi dứt khoát bấm gọi thầy.

Khi thầy còn chưa kịp mở lời thuyết phục thêm lần nữa, tôi đã nhanh hơn một bước:

“Thầy ơi, em đồng ý đi du học.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...