Trăng Khuyết – Chương 3

Chương 3

04

Năm thứ hai bên nhau, chúng tôi một căn hộ nhỏ gần trường.

Căn hộ không lớn, rất ấm cúng, có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Mỗi cuối tuần hoặc ngày lễ đặc biệt, chúng tôi sẽ ra ngoài hẹn hò, có khi không muốn về trường thì sẽ nghỉ lại đây.

Một người một phòng, chưa từng vượt quá giới hạn.

Vậy nên, tôi từng nghĩ là người biết tự kiềm chế.

Nào ngờ, hóa ra thời gian buổi tối của sớm đã dành cho người khác.

Vậy nên, trong căn hộ này có không ít đồ đạc của tôi.

Giờ đã quyết định ra đi, tôi đương nhiên phải tự mình xóa sạch mọi dấu vết của bản thân.

Sáng hôm sau, tôi đến căn hộ để thu dọn đồ đạc.

Chỉ là tôi không ngờ rằng—

Lúc tôi đến nơi, Phó Nghiễn Tu cũng có mặt ở đó.

Anh đứng trong phòng khách, dưới chân là một thùng giấy lớn vừa mở ra, không biết bên trong là gì.

Thấy tôi xuất hiện, thoáng giật mình.

Nhưng sau đó, thản nhiên đóng nắp thùng lại, rồi quay sang tôi, giọng đầy thân mật:

“Tận Hoan, sao hôm nay em lại ghé căn hộ ?”

Nếu tôi còn chưa biết sự thật, chắc chắn tôi sẽ nghi ngờ hành kỳ lạ vừa rồi của , thậm chí còn bước tới xem thử trong thùng có gì.

Nhưng giờ đây, khi đã quyết định ra đi, thì những bí mật của cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Vậy nên tôi dời mắt khỏi chiếc thùng giấy.

Bình tĩnh , giọng điệu thản nhiên:

“Qua lấy ít đồ thôi.”

Tôi không muốn trước khi đi còn tranh cãi với .

Bởi vì tôi đã quá mệt mỏi, cũng chẳng còn cần thiết nữa.

Thế nên tôi thậm chí không định với chuyện mình sắp đi du học.

Chỉ là, trong lúc tôi còn đang suy nghĩ xem nên kiếm cớ gì để không khiến nghi ngờ, lại có thể thu dọn hết đồ đạc của mình, thì đã lên tiếng trước.

“Tận Hoan, có chuyện muốn bàn với em một chút.”

Lúc câu này, trong mắt Phó Nghiễn Tu có chút do dự, còn mang theo một chút chột dạ.

Tôi không biểu lộ cảm , chỉ gật đầu, ra hiệu cho tiếp.

Anh với tôi, sau đó cẩn thận mở lời:

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là có một người của sắp về nước. Cô ấy chưa tìm chỗ ở, nên định cho ấy mượn căn hộ này một thời gian.”

Nói xong, lập tức quay sang tôi, dường như rất sợ tôi sẽ khó chịu.

Mà khi vừa nhắc đến một người , tôi đã mơ hồ đoán điều gì đó.

Trực giác của phụ nữ, chưa bao giờ sai.

Vậy nên tôi trực tiếp hỏi:

“Là con ?”

Anh gật đầu, như thể sợ tôi tức giận, liền vội vàng cam đoan:

“Em yên tâm, với ấy không có gì cả, đã mấy năm không gặp rồi. Mà em chắc chắn tin , đúng không? Tận Hoan, chỉ mình em.”

Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng những lời ngon ngọt không mất tiền mua, mong tôi sẽ mềm lòng.

Nhưng giữa chúng tôi, đã không còn lòng tin nữa.

chỉ mình tôi, hay là bởi vì tôi dễ bị lừa hơn?

Thậm chí—

Cái người đến, tôi chỉ cần nhắm mắt cũng đoán đó là ai.

Nực thật.

Nhưng tôi vẫn gật đầu, thuận theo :

“Dĩ nhiên là em tin . Nhưng cũng biết mà, em không thích người lạ đụng vào đồ của mình. Vậy nên nếu sắp dọn đến đây, em sẽ thu dọn hết đồ của mình mang đi trước, thế không sao chứ?”

Tôi không tức giận, còn dứt khoát đồng ý, đương nhiên vui mừng không thôi, lập tức gật đầu lia lịa:

“Được, giúp em dọn dẹp.”

Nói xong, đứng dậy vào phòng của tôi, muốn giúp tôi thu dọn quần áo và sách vở.

Tôi đứng trong phòng khách, lặng lẽ bóng lưng bận rộn của .

Anh chủ như , không phải vì sợ tôi mệt, mà là vì muốn tôi nhanh chóng rời đi, nhường chỗ lại cho Thẩm Hi.

Thật là châm chọc.

Tôi bước về phía trước vài bước, vô đá trúng thùng giấy đặt trên sàn.

Nắp thùng hơi bật ra một góc.

Tôi cúi đầu vào bên trong.

Ngay trên cùng của thùng giấy, đặt một tấm ảnh chụp chung.

Trong ảnh là Phó Nghiễn Tu, và một xa lạ.

Hai người đang hôn nhau trước ống kính, tràn đầy sự thân mật.

Tôi nghĩ, này, chắc chắn chính là Thẩm Hi.

Trước đây, tôi chỉ biết đến ấy qua cái tên.

Chưa từng nghĩ rằng, lần đầu tiên thấy gương mặt ấy, lại là trong hoàn cảnh này.

Tôi lặng lẽ thu lại ánh mắt, sau đó đi vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Chưa đến một buổi sáng, tôi đã gom hết tất cả đồ của mình vào hai thùng lớn.

Hai thùng này, chính là toàn bộ ký ức của tôi với Phó Nghiễn Tu.

Trước khi rời đi, tôi quay đầu lại căn hộ một lần cuối.

Mọi thứ dường như vẫn như cũ.

Nhưng đồng thời, tất cả cũng đã thay đổi.

05

Mấy ngày tiếp theo, tôi gần như dồn hết thời gian vào phòng thí nghiệm.

Lúc đầu, Phó Nghiễn Tu vẫn còn tìm tôi.

Thỉnh thoảng sẽ phàn nàn, hỏi tại sao tôi không thể dành nhiều thời gian hơn cho .

Sau đó, sẽ ra vẻ đáng thương, ngồi bệt trước cửa phòng thí nghiệm, chờ tôi tan .

Anh luôn như .

Biết rõ tôi mềm lòng, nên cứ dùng cách này để khiến tôi thỏa hiệp.

Nhưng bây giờ, tôi sẽ không mềm lòng nữa.

Vậy nên, sau vài ngày ngồi chờ mà không có kết quả, cũng bỏ cuộc.

Dần dần, liên lạc giữa chúng tôi ngày càng ít đi.

Trước đây, ngày nào Phó Nghiễn Tu cũng nhắn tin cho tôi, giờ lại thường xuyên biến mất cả ngày, giống như có chuyện gì đó quan trọng hơn cần .

Tôi đoán, chắc là Thẩm Hi đã về nước rồi.

Nhưng tôi không ngờ rằng, lần đầu tiên tôi gặp ta lại diễn ra theo cách đột ngột và đầy châm biếm như thế này.

Hôm đó, tôi vừa xong thí nghiệm, đang định về ký túc xá ngủ một giấc.

Vừa bước ra khỏi tòa giảng đường, tôi liền đụng mặt Phó Nghiễn Tu.

Bên cạnh , chính là Thẩm Hi.

“Tận Hoan? Sao em lại ở đây?”

Tôi đã theo thầy đi khắp nơi trong mấy ngày qua, phần lớn thời gian đều không có mặt ở phòng thí nghiệm.

Anh biết rất rõ điều đó.

Nên giờ mới tỏ ra ngạc nhiên như .

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ liếc đứng bên cạnh .

Là một rất xinh đẹp, đường nét sắc sảo.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ta không hề che giấu sự khiêu khích của mình.

Phó Nghiễn Tu không nhận ra điều đó, mà nhanh chóng bước đến gần tôi, có chút chột dạ bắt đầu giải thích:

“Cô ấy là một người của , vừa từ nước ngoài trở về. Ở thành phố này chỉ quen mỗi , lại tò mò về trường mình, nên đưa ấy đi tham quan một chút.”

Lời giải thích này, sơ hở khắp nơi.

Vậy nên, cũng rất căng thẳng, sợ tôi sẽ gặng hỏi thêm.

Chỉ cần tôi mở miệng hỏi tên này, tất cả mọi lời dối trá sẽ bị vạch trần.

Nhưng tôi chỉ gật đầu, sau đó mệt mỏi xoa nhẹ huyệt thái dương.

“Vậy cứ đưa đi dạo đi. Em vừa xong thí nghiệm, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.”

Thấy tôi không “phát hiện ra điều gì”, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Rồi lại cố tỏ ra quan tâm:

“Vậy em về nghỉ sớm nhé, đừng mình mệt quá. Anh sẽ xót lắm đấy.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Hi lập tức sa sầm.

Nhưng tôi chẳng bận tâm, chỉ xoay người rẽ vào con đường nhỏ, hướng về ký túc xá.

Tôi đi chưa bao xa, chợt nhớ ra mình quên mang thẻ ăn, còn để trong phòng thí nghiệm.

Vậy nên, tôi quay lại tìm.

Nhưng còn chưa kịp bước vào tòa giảng đường, tôi đã thấy Phó Nghiễn Tu và Thẩm Hi đứng dựa vào lan can, trò chuyện vui vẻ.

“Đây là mới của sao? Cũng xinh đấy, không đẹp bằng em.”

Thẩm Hi vừa , vừa nhướng mày .

Phó Nghiễn Tu bật đầy cưng chiều, sau đó gật đầu:

“Đúng đúng, không ai xinh bằng em.”

Nói rồi, khẽ thở dài:

“Nếu để Tận Hoan biết thân phận của em, chắc chắn ấy sẽ ầm lên mất.”

Thẩm Hi khẩy, tiện tay hất tóc, dáng vẻ đầy thờ ơ:

“Chúng ta đã là quá khứ, bây giờ chỉ là bè. Đàng hoàng, thẳng thắn, có gì mà phải giấu giếm? Nếu là em, em sẽ chẳng để ý đến mấy chuyện cỏn con này đâu.”

Nghe , Phó Nghiễn Tu lại lắc đầu, giọng điệu như đang bất lực:

“Tận Hoan nhỏ mọn lắm, không rộng lượng như em đâu, chắc chắn sẽ ghen cho xem.”

Thẩm Hi tít mắt, nhích lại gần hơn.

“Chuyện đó em mặc kệ. Anh đã hứa sẽ dành mấy ngày này đi chơi với em, không nuốt lời đâu đấy.”

Phó Nghiễn Tu gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cưng chiều kia:

“Anh không nuốt lời đâu. Ngày mai đưa em đi chơi công viên, nhớ em thích cưỡi ngựa gỗ nhất mà. Lúc đó, sẽ chụp ảnh cho em…”

Tôi đứng ở một góc hành lang, lặng lẽ nghe thấy tất cả.

Không thể phủ nhận rằng trái tim tôi vẫn đau nhói trong khoảnh khắc ấy.

Dù sao cũng là một mối ba năm, cảm là thật, nên quá trình buông bỏ thực sự đau đến xé lòng.

Nhưng điều tôi đau lòng hơn cả không phải là sự phản bội của .

Mà là cách hạ thấp tôi trước mặt cũ.

Thật sự… ghê tởm.

06

Hai tuần nữa lại trôi qua.

Khoảng thời gian tôi rời đi cũng chỉ còn chưa đầy năm ngày.

Nửa tháng qua, tôi và Phó Nghiễn Tu gần như không còn liên lạc.

Phần lớn thời gian đều mất tích, không ngoài dự đoán, chắc hẳn là đang cùng Thẩm Hi dạo chơi khắp nơi.

Còn tôi, tất cả thủ tục và giấy tờ đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ còn chờ ngày lên đường.

Sau khi hoàn tất mọi giấy tờ, tôi hẹn sư huynh Phí Chước đi ăn tối để vừa ăn vừa bàn bạc một số vấn đề trong nghiên cứu.

Nhưng chưa kịp ra khỏi khuôn viên trường, tôi lại thấy Thẩm Hi.

Lần này, ta đi một mình.

Rõ ràng là cố tìm tôi.

Vậy nên tôi cũng chẳng tránh né, chỉ đứng yên ta tiến lại gần.

Thẩm Hi tôi một lượt, sau đó lại liếc qua Phí Chước, rồi bật chế nhạo.

“Tôi cứ tưởng Nghiễn Tu nhiều lắm chứ, không ngờ cũng có sẵn dự bị rồi.

“Trông cũng đẹp trai đấy, bắt cá hai tay như thế, nếu để Nghiễn Tu biết, nghĩ ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Vừa mở miệng đã đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người.

Tôi chẳng thèm tỏ ra tử tế, nhếch môi đáp trả:

“Tâm hồn bẩn thỉu thì đâu cũng thấy bẩn. Cô có đúng không?”

Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Thẩm Hi thoáng khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ.

Rồi như thể nhận ra điều gì đó, ta nheo mắt, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý:

“Xem ra, đã biết tôi là ai rồi?”

Tôi gật đầu, giọng điệu bình tĩnh:

“Thẩm Hi, cũ của Phó Nghiễn Tu.”

Nghe tôi , Thẩm Hi càng rạng rỡ hơn, vẻ mặt tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.

“Đã biết tôi là ai, không sợ sao?”

Tôi nhíu mày:

“Tôi có gì phải sợ?”

Cô ta bật lớn, ánh mắt khiêu khích hơn:

“Dĩ nhiên là sợ tôi quay về, và trái tim trai cũng quay về với tôi.”

Quả nhiên không buồn che giấu nữa.

Tôi không hề tức giận, chỉ chậm rãi lên tiếng:

“Có người hạ mình kẻ thứ ba mà vẫn còn đắc ý, còn ra ngoài khoe khoang. Cô không thấy buồn sao?”

“Đi ngoài đường mà vênh mặt thế này, có khi bị đánh chết mà còn không biết tại sao đấy.”

Vẻ mặt đắc ý của Thẩm Hi ngay lập tức tái mét.

Cô ta cứng họng trong chốc lát, rồi hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.

“Đừng tỏ ra bình thản nữa, tôi biết đang tức chết đúng không?”

Tôi im lặng ta, chờ xem ta còn gì muốn .

Cô ta nhướng mày, chậm rãi nhả từng chữ:

“Hay là chúng ta cá cược đi. Tôi đã tìm hiểu qua về rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật đúng không?”

“Là trai , vào ngày sinh nhật, ấy đương nhiên phải ở bên .”

“Nhưng nếu hôm đó, từ đầu đến cuối ấy không hề xuất hiện, mà luôn ở bên tôi…

“Thì có chịu thừa nhận, ai mới là người nên từ bỏ không?”

Tôi hơi sững lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...