Trang Nhật Ký Cuối [...] – Chương 1.1

Chương 1.1

Mùa xuân.

Hoa ngọc lan trên đường Nam Hạng vừa nở, mỗi lần Chu Thính Uyển đi qua đây đều dừng lại rất lâu.

Là ngắm hoa hay là đợi thiếu niên lạnh lùng mặc áo đồng phục đi qua? 

Mượn cớ ngắm hoa, thực ra chỉ muốn thấy một lần mà thôi.

Kì mùa xuân hồi cấp hai, nguyện vọng đầu tiên của là có thể thi vào cùng trường cấp ba với Thẩm Hòa Lâm, đã len lén cầu nguyện dưới gốc ngọc lan.

rồi.

Đây là năm thứ tư thích Thẩm Hòa Lâm.

Đây là mùa hè năm 2014.

Cô cúi xuống nhặt một bông ngọc lan trên mặt đất, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt rất dịu dàng, mái tóc mềm mại xõa trên vai.

bông ngọc lan trong tay, đi về phía trước.

Hôm nay chính là ngày gặp Thẩm Hòa Lâm lần đầu tiên, cũng là ngày mà bắt đầu thích

Mình đỗ rồi, Thẩm Hòa Lâm.

Cùng một lớp với cậu.

Mở cuốn nhật ký hơi ố vàng ra, trong đó ghi rất rõ thời gian gặp .

Trang đầu tiên:

—— Ngày 6 tháng 4 năm 2010

“Hôm nay mình gặp một nam sinh, cậu ấy khác hoàn toàn so với mọi người, cậu ấy không ghét bỏ mà buộc áo đồng phục sạch sẽ trên người cậu ấy quanh eo mình.

Cậu ấy tên là Thẩm Hòa Lâm.”

“Ê kìa. Ối cái gì dính trên quần cậu ấy ? Ghê quá.” Đều là con , họ không giúp đỡ mà còn đẩy vào vực thẳm.

Chu Thính Uyển biết đó là máu, xấu hổ cúi đầu, nước mắt trào ra, liều mạng kéo áo đồng phục xuống để che đi.

Nhưng họ vẫn không tha cho , có nữ sinh đẩy ra khỏi phòng vệ sinh vào dưới ánh mặt trời.

Tóc đuôi ngựa lộn xộn, đây rõ ràng là b.ạ.o lực học đường không có cách nào phản kháng.

Khi những nam sinh thấy việc này, bọn họ đều coi đây là một việc rất xấu hổ, chỉ trỏ và nhạo với bè xung quanh.

Bọn họ đều như , Chu Thỉnh Uyển không kìm nước mắt, chỉ khóc trong im lặng, những tiếng nấc nghẹn ngào đều bị những tràng châm chọc đó át mất.

Vì đã tan học nên bọn họ mới dám .

Khi bị đối xử như , có một bóng người đột nhiên đi về phía , qua đôi mắt đang ướt nhòe, không thể rõ khuôn mặt của .

Chỉ cảm giác ấy ở rất gần, gửi thấy mùi hương chỉ thuộc về cơ thể của thiếu niên, mùi xà phòng hoa oải hương khiến cảm của trở nên hỗn loạn.

Cô chỉ thấy thắt áo đồng phục lên eo .

“Đừng khóc nữa, ý giữ ấm.” Cô còn nghe thấy giọng , rất nhỏ, rất nhẹ nhàng và ấm áp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...