Đúng , Thời Dao thực sự rất tốt.
Thế nên ấy mới là thân của Chu Thính Uyển.
Thì ra thế giới này không tệ đến thế, Chu Thính Uyển vẫn gặp người tốt.
Ví dụ như Thẩm Hòa Lâm, và cả Thời Dao.
Người duy nhất của , cũng là người tốt nhất của .
Viết xong trang nhật ký đó, đọc thầm vài lần. Sự xuất hiện của Thời Dao quả thực là niềm vui ngoài ý muốn với .
Cô thực sự hạnh phúc khi có một người như .
Không cảm nhận thời gian trôi qua nhanh hay chậm, việc thầm một người từ buổi chiều dưới gốc ngọc lan hôm đó giấu tới hiện tại.
Chu Thính Uyển giấu việc thích Thẩm Hòa rất kỹ, không ai hay, cũng chẳng ai biết.
Đến khi cho rằng việc thích Thẩm Hòa Lâm sẽ cứ như cho đến ngày tốt nghiệp.
Nhưng một ngày nào đó, mọi thứ đã âm thầm thay đổi.
Vào một ngày bình thường, ánh nắng ban trưa vẫn rực rỡ trời đã chuyển lạnh. Miền nam tuy không có tuyết gió thổi vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Thời Dao vẫn đứng trước cửa lớp đợi Chu Thính Uyển tan học như thường lệ. Vừa hết tiết thì một nhóm học sinh ùa ra cùng lúc, chen chúc nhau, Thẩm Hòa Lâm còn đang ôm một xấp bài tập bị đẩy va vào Thời Dao.
Bài tập rơi tung tóe dưới đất, những người đó chỉ “xin lỗi lớp trưởng”, rồi vội vàng chạy đi, không ai để ý đến hai người vì họ còn vội vã tới nhà ăn.
Đợi cho mọi người rời đi gần hết, cũng nhặt xong đống bài tập. Khi đứng dậy, thấy có người đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu từ trên cao.
Thời Dao quên mất hôm nay Chu Thính Uyển xin nghỉ học nên vẫn đợi ở đây. Khi Thời Dao vừa nhớ ra thì bị người khác va vào, người đó lạnh lùng thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.
Đến một câu xin lỗi cũng không có, lớn đến như mà đây là lần đầu tiên có người đối xử với như .
“Ồ, tố chất của học sinh lớp chọn là như à?” Thời Dao hét lên với bóng lưng của . Vốn dĩ hôm nay đã hơi bực bội sẵn, mà người đẹp trai này lại không lịch sự chút nào hết.
Thẩm Hòa Lâm không thèm câu nào đã bỏ đi, coi như không khí.
Cô không chịu nổi việc như , bèn vội vàng chạy theo sau lưng .
Vừa đi vừa cằn nhằn: “Cậu tên là gì ? Bố mẹ không dạy cậu như là bất lịch sự à.”
Ngay sau khi xong, chàng trai dừng lại rồi quay người, mắt từ từ đỏ lên, dữ dằn .
“Liên quan gì đến cậu? Rõ ràng là cậu đứng đó chắn đường.” Giọng của như đang cố kìm nén một điều gì đó.
Cho đến khi câu tiếp theo, mới biết.
“Mà bố mẹ tôi đã không còn rồi.”
Nghe xong câu này sững người, không nghĩ mọi chuyện lại như , khi kịp phản ứng thì đã đi rồi.
Tại sao chàng trai lại thay đổi thái độ đột ngột như , không ai biết rõ.
Bạn thấy sao?