“Dao Dao.” Thẩm Hòa Lâm đứng trong mưa, Thời Dao cầm ô đứng trước mặt . “Cậu không thể thử thích mình một chút sao?”
Thời Dao đã nhuộm lại tóc đen, bởi vì Chu Thính Uyển luôn muốn dáng vẻ của khi tóc đen, đã không kịp nữa rồi.
“Xin lỗi, Uyển Uyển sẽ khóc mất.” Thời Dao luôn dùng câu này để từ chối .
Thời Dao cứ hối hận mãi, sống mãi trong sự ám ảnh, không thể thoát ra.
Đúng , Uyển Uyển sẽ khóc.
Cho đến sau này, một ngày nào đó của sau này, lật giở lại những trang nhật ký đã ố vàng.
Trang cuối cùng của nhật ký chỉ có mấy dòng, luôn sợ cuốn nhật ký này, để mở nó ra cần rất nhiều dũng khí.
Vậy nên đây là lần thứ ba đọc nó.
Bây giờ mới phát hiện dòng chữ đó: “Nhưng cậu lẽ ra phải luôn hạnh phúc và tự do. Yêu đi, đừng để mình trở thành gánh nặng của cậu. Mình mong cậu hạnh phúc. Người tốt nhất của mình, cậu nhất định phải hạnh phúc.”
Thời Dao đột nhiên rơi nước mắt, tay siết chặt tờ giấy đó, Chu Thính Uyển luôn mong hạnh phúc.
Cô ấy luôn mong hạnh phúc.
Ngày mà đương với Thẩm Hoài Lâm, trong một buổi sáng đẹp đẽ, đã tới ngh.ĩa tra.ng.
“Uyển Uyển, hoa ngọc lan nở đẹp lắm, cậu có nhớ mình không?”
“Mình nhớ cậu rồi.”
Thời Dao tấm ảnh trên bia mộ, một cách dịu dàng, luôn nhớ câu đó của Chu Thính Uyển.
Vì đã đi xin một chiếc khóa bình an cho Chu Thính Uyển.
“Tặng cho người tốt nhất của mình, cầu cho kiếp sau cậu sẽ hạnh phúc.”
Cô đặt chiếc khóa bình an lên bia mộ.
“Trời cao có mắt, chúc Uyển Uyển mãi mãi hạnh phúc.” Cô nghẹn ngào.
“Dao Dao.” Thẩm Hòa Lâm đứng trong mưa, Thời Dao cầm ô đứng trước mặt . “Cậu không thể thử thích mình một chút sao?”
Thời Dao đã nhuộm lại tóc đen, bởi vì Chu Thính Uyển luôn muốn dáng vẻ của khi tóc đen, đã không kịp nữa rồi.
“Xin lỗi, Uyển Uyển sẽ khóc mất.” Thời Dao luôn dùng câu này để từ chối .
Thời Dao cứ hối hận mãi, sống mãi trong sự ám ảnh, không thể thoát ra.
Đúng , Uyển Uyển sẽ khóc.
Cho đến sau này, một ngày nào đó của sau này, lật giở lại những trang nhật ký đã ố vàng.
Trang cuối cùng của nhật ký chỉ có mấy dòng, luôn sợ cuốn nhật ký này, để mở nó ra cần rất nhiều dũng khí.
Vậy nên đây là lần thứ ba đọc nó.
Bây giờ mới phát hiện dòng chữ đó: “Nhưng cậu lẽ ra phải luôn hạnh phúc và tự do. Yêu đi, đừng để mình trở thành gánh nặng của cậu. Mình mong cậu hạnh phúc. Người tốt nhất của mình, cậu nhất định phải hạnh phúc.”
Thời Dao đột nhiên rơi nước mắt, tay siết chặt tờ giấy đó, Chu Thính Uyển luôn mong hạnh phúc.
Cô ấy luôn mong hạnh phúc.
Ngày mà đương với Thẩm Hoài Lâm, trong một buổi sáng đẹp đẽ, đã tới ngh.ĩa tra.ng.
“Uyển Uyển, hoa ngọc lan nở đẹp lắm, cậu có nhớ mình không?”
“Mình nhớ cậu rồi.”
Thời Dao tấm ảnh trên bia mộ, một cách dịu dàng, luôn nhớ câu đó của Chu Thính Uyển.
Vì đã đi xin một chiếc khóa bình an cho Chu Thính Uyển.
“Tặng cho người tốt nhất của mình, cầu cho kiếp sau cậu sẽ hạnh phúc.”
Cô đặt chiếc khóa bình an lên bia mộ.
“Trời cao có mắt, chúc Uyển Uyển mãi mãi hạnh phúc.” Cô nghẹn ngào.
Hy vọng kiếp sau người tốt nhất của sẽ gặp người cực kỳ thích , nếu có thể muốn tốt nhất của Chu Thính Uyển mãi mãi.
Hoa ngọc lan tàn rồi lại nở, Chu Thính Uyển, người tốt nhất của mãi mãi không trở lại.
“Chắc chắn cậu sẽ rất nuối tiếc, Uyển Uyển, cuộc đời của cậu không nên như thế này. Cậu không hạnh phúc một chút nào, không vui vẻ một chút nào, cậu rất hiếm khi khóc, rất hiếm khi rơi nước mắt trước mặt người khác. Cậu mình nên có hạnh phúc, cậu thì sao?” Thời Dao tự lẩm bẩm một mình.
“Cậu cũng nên có hạnh phúc.”
Chu Thính Uyển, mình hy vọng vẫn của cậu.
Kiếp sau sẽ không thích người ấy nữa.
Trang cuối cùng:
“Chúc Uyển Uyển hạnh phúc.”
Trang nhật ký cuối cùng về chúng ta, cuối cùng đã kết thúc vào một buổi hoàng hôn mùa xuân.
Bạn thấy sao?