Lúc đó ta sáu tuổi, A nương vẫn chưa từng nghĩ đến việc nuông chiều, nuôi ta thành thân kiều thể mềm, vì thế ta uống canh xương ba bữa một ngày nên thân thể cường tráng.
Thậm chí chỗ vạt áo còn dính lốm đốm vết máu, đó là lúc hứng tiết lợn giúp cha ta mà bị dính.
Nhưng lũ trẻ đó đâu có biết, vừa thấy ta liền như thấy La Sát quỷ dữ, bỏ chạy tán loạn.
Giang Chiếu cứ thế cứu.
Làm sao ta lại biết , việc nhỏ bé chẳng đáng bận tâm như hạt bụi bẩn ấy, lại khiến Giang Chiếu khắc ghi hình bóng ta vào lòng nhiều năm trời.
Nếu như ta biết, ta nhất định sẽ túm lấy Giang Chiếu gầy như gà con ấy, đem hắn kéo về nhà ta.
Cũng ngày ba bữa cho hắn uống canh xương, rồi với hắn: “Này, củ cải nhỏ, về sau nếu còn có kẻ nào ức h.i.ế.p ngươi nữa, thì đến tìm ta.”
Dù sao thì, người mà Giang Chiếu thích, không phải Trương Thanh Hà dịu dàng yếu ớt đó, mà là Trương Thanh Hà thân thể khỏe mạnh, như thần binh giáng thế.
Đây dường như là một việc rất kỳ lạ, ta vẫn không kìm cong khóe môi.
Hóa ra, Giang Chiếu thích.
Là một việc rất đáng để vui vẻ.
Sau khi A tỷ xuất giá, việc ăn của tiệm đậu phụ liền hoàn toàn đặt lên vai ta và Giang Chiếu.
Hiện giờ tuy chỉ có hai chúng ta trông coi, ta đã âm thầm thương lượng với Giang Chiếu, quyết định lấy ra một nửa số tiền lời hàng tháng của tiệm đậu phụ đưa cho A tỷ.
Dù sao thì, Lý An giàu có là chuyện của Lý An, A tỷ cũng cần có chút tài sản riêng phòng thân, có mới có thể ngẩng cao đầu.
Việc ăn của tiệm đậu phụ tốt, những món chan ăn kèm cũng ngày càng nhiều hơn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta không tiện xin không thịt heo từ cha nữa, cho bạc thì lại có vẻ khách sáo.
Giang Chiếu nghe không gì, chỉ ba năm ngày lại xách một bầu Lê Hoa Bạch đến đưa cho cha, coi như để bù vào tiền thịt.
Cha lại vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng , bản thân tuy sinh một con , lại thêm một người con rể như con trai, quả thực quá hời.
A nương ban đầu cũng hết sức vui mừng, Giang Chiếu lại là người đơn giản chất phác, thấy Cha khen hắn, số lần mang rượu đến liền ngày càng thường xuyên.
Thế là láng giềng khắp đầu đường cuối ngõ thường xuyên thấy, Cha say rượu vung d.a.o chặt thịt loạng choạng, nhát nào cũng sượt qua đầu ngón tay.
A nương sợ đến tái mặt, đóng cửa lại ‘binh bốp’ mấy trận, Cha liền ngoan ngoãn ngay, không bao giờ say rượu bán thịt heo nữa.
[ – .]
Gió thu cuốn sạch lá rụng, sương giá mang theo hơi lạnh.
Chẳng hay chẳng biết đã là một mùa đông sớm nữa, khi ta và Giang Chiếu thức dậy mở cửa tiệm vào sáng sớm, lờ mờ thấy dưới hiên nhà có một người đang ngủ.
Ngày nay Đăng Châu phồn vinh, ít khi thấy ăn mày, vì sợ là gã say nào đó đi lạc khỏi nhà, nên Giang Chiếu liền đi xem xét.
Nào ngờ, mái tóc búi lỏng lẻo vuốt ra, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Kinh ngạc thay, lại là Ngọc Nương!
Nàng y phục tả tơi, dung mạo khô héo, sớm chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thay cho nàng một thân y phục, lại qua loa tắm rửa cho nàng một lượt, rồi mới đưa nàng về nhà .
Không vì điều gì khác, ta nghĩ, không có bất kỳ người nương nào, lại nguyện ý thấy con mình sa sút.
Nào ngờ vừa mới đưa nàng về, ngày hôm sau, Ngọc Nương liền bị đuổi ra.
Vương thẩm đứng ở đầu hẻm, mắng những lời khó nghe: “Tiện nhân từ nhà nào đến đây, cũng dám bước vào cửa nhà ta sao? Cũng không xem cái bộ xương khô của mình có xứng đáng không!””
Ngọc Nương khóc lóc gọi ‘Nương ơi’, bị bà ta đẩy ra xa đến hai trượng: “”Con ta ư? Con ta đang thị nữ trong phủ lớn ở Túc Châu kia mà, sao lại là ngươi ? Đi đi đi, đừng bẩn ngưỡng cửa nhà ta.””
Mặc cho Ngọc Nương khóc lóc thảm thiết thế nào, bà ta vẫn sừng sững như núi đá.
Chúng nhân nhau ngơ ngác, Ngọc Nương từ nhỏ đã lớn lên trong cái hẻm này, họ sao lại không nhận ra nàng ?
Ta không đành lòng, tiến lên hai bước, kéo nàng đứng dậy: “Ngọc Nương, ngươi có đói không, nhà ta có món cá diếc nấu đậu phụ, ngươi hay là ăn chút gì đã rồi hãy…””
Ngọc Nương đẩy ta ra, lên điên dại.
Những lời đứt quãng nàng thốt ra, gom góp thành một câu chuyện thê lương.
Hóa ra con thuyền nàng lên khi ấy, chẳng hề đưa nàng đến Túc Châu.
Mà lại xuôi Nam, rồi lại xuôi Nam nữa, đưa nàng vào Sấu Mã Viện nổi tiếng nhất Giang Nam.
Nàng sấu mã hai năm, liều c.h.ế.t trốn về cố hương, muốn với nương nàng rằng, hai nương con đều bị lừa gạt rồi.
Nàng muốn trút hết nỗi khổ, muốn an ủi, cũng muốn đón nhận.
Nhưng cánh cửa viện ấy đã đóng sập lại một cách tàn nhẫn, cách ly nàng ở bên ngoài ngưỡng cửa.
Vĩnh viễn đọa vào Diêm La.
Bạn thấy sao?