Trang Phục Bầu – Chương 1

1

Chồng tôi nhận một tin nhắn: 

“Anh Lưu, bộ đồ bầu màu xanh của vợ mua ở cửa hàng nào thế? Vợ tôi cũng muốn một bộ.” 

Tôi ngớ người một lúc, đồ bầu? 

Tôi đâu có mang thai, ấy đi đâu mua đồ bầu cho “vợ”? 

01. 

Chồng tôi đi , còn tôi nằm lười trên giường không muốn dậy. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang tôi tỉnh giấc. 

Tôi sờ vào chiếc điện thoại bên gối, thì ra chồng tôi để quên điện thoại ở nhà. 

Tôi đang định dậy rửa mặt, mang điện thoại ra cho ấy thì thấy một tin nhắn hiện lên: 

“Anh Lưu, bộ đồ bầu màu xanh của vợ mua ở cửa hàng nào thế? Vợ tôi cũng muốn một bộ.” 

Tôi ngớ người một lúc, đồ bầu? 

Tôi đâu có mang thai, Lưu Thành Kỳ đi đâu mua đồ bầu cho “vợ”? 

Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng tôi. Tôi thử nhập vài lần mật mã, cuối cùng cũng mở điện thoại của bằng ngày sinh của mẹ chồng. 

Tôi bấm vào tin nhắn đó và phát hiện đang ở trong một nhóm chat tên là “Chào đón thiên thần nhỏ.” 

Nhìn qua nội dung trò chuyện trong nhóm, tôi đoán đây là nhóm dành cho các cặp đôi chuẩn bị sinh con. 

Người vừa nhắn tin cho chồng tôi vẫn tiếp tục gửi tin nhắn: 

“Anh Lưu đâu rồi? Lại đi mua bữa sáng cho vợ à?” 

“Hahaha, chồng mẫu mực nhất nhóm đây rồi, Lưu!” 

“Xem này, tôi quay video tuần trước tôi và vợ đi khám thai, gặp vợ chồng Lưu. Vợ tôi về nhà trách tôi suốt cả tuần nay!” 

Tôi nhấp vào video đó, và thấy cảnh chồng tôi ân cần đỡ một người phụ nữ mang thai, gương mặt đầy vẻ dịu dàng chuyện với ấy. 

Tôi và Lưu Thành Kỳ là cùng lớp đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, đến nay đã mười năm. Tình cảm vợ chồng luôn rất tốt, chỉ là không có con. 

Vì tôi mắc bệnh hen suyễn nghiêm trọng, mang thai đối với tôi là một gánh nặng nguy hiểm đến tính mạng. 

Tôi đã rõ về bệnh này với Lưu Thành Kỳ khi còn nhau. Khi đó, ấy với tôi rằng ấy không quan tâm đến chuyện này, người ấy là tôi, có con hay không cũng không quan trọng. 

Tôi đã tin ấy suốt mười năm. Để ấy yên tâm việc, sau khi kết hôn, tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc mẹ chồng bị bệnh nặng, cho đến hai tháng trước, khi mẹ chồng qua đời. 

Trong tang lễ của mẹ chồng, Lưu Thành Kỳ ôm tôi khóc và rằng, điều hạnh phúc nhất trong đời này của ấy là có một người vợ như tôi. 

Nhưng thực tế thì sao? 

Tôi bụng của người phụ nữ mang thai trong video, ít nhất đã bảy tháng rồi. Điều đó có nghĩa là, trong khi tôi ngày đêm không ngừng nghỉ chăm sóc mẹ ấy, thì ấy ở ngoài phong lưu gieo rắc hạt giống! 

Tôi hít một hơi thật sâu và nhắn vào nhóm: 

“Người phụ nữ mang thai này có trong nhóm không?” 

Có người tưởng tôi , ha hả và tag một người phụ nữ tên là “Chu Doanh.” 

“Anh Lưu định gọi chị dâu ra để chị ấy xem mọi người ngưỡng mộ chị ấy thế nào à?” 

Tôi gửi vào nhóm một đoạn ghi âm: 

“Tôi chỉ hơi tò mò, muốn biết người phụ nữ sinh con cho chồng tôi là ai.” 

Nhóm bỗng trở nên im lặng, như thể có người ấn nút tạm dừng. 

02. 

Từ phòng khách vang lên tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân gấp gáp, tôi cầm điện thoại ngẩng đầu lên, thấy Lưu Thành Kỳ thở hổn hển chạy vào phòng ngủ. 

Anh ta thấy tôi đang cầm điện thoại của , cố gắng giữ bình tĩnh, gượng gạo mỉm với tôi. 

“Xem trí nhớ của này, đi lại quên mang điện thoại. Vi Vi, đưa điện thoại cho đi.” 

Tôi ta, nhạt: 

“Gấp gáp lấy điện thoại để ? Lo không thanh toán khi mua bữa sáng cho Chu Doanh à?” 

Sắc mặt Lưu Thành Kỳ lập tức thay đổi, rất nhanh ta bình tĩnh lại, dùng một ánh mắt lạnh lùng, xa lạ tôi. 

“Em biết hết rồi à?” 

“Vậy cũng tốt, đỡ để phải tìm thời điểm với em.” 

Anh ta đứng bên mép giường, ánh mắt từ trên cao xuống tôi, mang theo vẻ kẻ cả, tự cao tự đại. 

“Anh chỉ muốn có một đứa con, em không . Vi Vi, đừng trách , không có người đàn ông nào không muốn có con nối dõi.” 

Tôi nắm chặt chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, không thể hiểu nổi ta lấy đâu ra tư cách để ra câu này. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...