Trang Phục Bầu – Chương 5

5

Tôi đưa những bằng chứng thu thập từ nhóm chat cho Phương Minh. Sắc mặt ta có chút tối sầm lại. 

“Thật ra, tôi đã sớm nhận ra Chu Doanh có điều bất thường.” 

Anh ta buồn bã đặt tay lên phần chân bị cụt, khổ: 

“Một kẻ tàn phế như tôi, ấy không muốn sống cùng cũng là chuyện bình thường.” 

“Về chuyện đứa bé, tôi vốn định nhắm mắt ngơ. Giờ tôi có hai nhà hàng, khi ly hôn, tôi sẽ để lại cho ấy một cái, coi như bù đắp.” 

Tôi đặt một tập tài liệu khác mà thám tử tư đưa trước mặt ta. 

“Nếu tôi rằng việc bị tàn phế chưa chắc là một tai nạn thì sao?” 

Phương Minh tôi một lúc lâu, sau đó cầm tài liệu lên đọc từng trang một cách cẩn thận. 

Đến những trang cuối, tay ta bắt đầu run rẩy. 

Đọc đến hết, Phương Minh tức giận ném tài liệu xuống bàn, lật đổ ly trà, chiếc ly rơi xuống đất và vỡ tan tành. 

“Đồ đàn bà đê tiện này!” 

Đôi mắt ta đỏ ngầu, thở hổn hển, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh vì nắm chặt quá mức. 

Cũng đúng thôi, ai mà chấp nhận nổi việc cuộc đời mình trở nên tàn phế lại bắt nguồn từ sự lừa dối của vợ, chắc chắn không thể dễ dàng bình tĩnh. 

Tôi chờ Phương Minh lấy lại bình tĩnh rồi hỏi ta về dự định sau này. 

Phương Minh siết chặt nắm tay: 

“Tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống yên ổn!” 

Tôi nhẹ nhàng

“Thật trùng hợp, tôi cũng .” 

“Vì đã với tôi một chuyện lớn như thế này, tôi cũng nên đáp lại . Có việc gì tôi có thể giúp không?” 

Đây chính là câu tôi chờ đợi. 

“Hãy với Chu Doanh rằng biết chuyện ta có người bên ngoài. Tốt nhất là hãy cãi nhau một trận, để ta nhận ra rằng đang rất tức giận. Nhưng đừng rằng đã thấy bằng chứng, không?” 

Phương Minh nghi hoặc: 

“Tại sao phải như ?” 

Tôi cúi đầu, vào bức ảnh chụp chung đầy ngọt ngào giữa Lưu Thành Kỳ và Chu Doanh trong tài liệu. 

“Vì tôi cần khiến chồng tôi tự nguyện rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.” 

07. 

Phương Minh, dù biết rõ Chu Doanh phản bội mình, vẫn sẵn sàng chia cho ta một nhà hàng. Điều này khiến tôi hiểu nhầm rằng ta là một người đàn ông quá dễ mềm lòng. 

Nhưng khi Chu Doanh vác cái bụng bầu to đến tìm tôi, rằng Phương Minh đã thay đổi điều kiện ly hôn, cầu ta phải thai, nếu không sẽ không cho ta một xu nào, tôi mới nhận ra rằng Phương Minh không hề mềm lòng. Chỉ là trước đó ta vẫn còn một chút cảm dành cho Chu Doanh mà thôi. 

Lưu Thành Kỳ dìu Chu Doanh vào cửa, ánh mắt tôi chẳng khác gì kẻ thù. 

Rõ ràng Chu Doanh vừa khóc một trận lớn, đôi mắt sưng lên như hai quả óc chó. 

Vừa bước vào, ta đã bắt đầu kể lể, khóc lóc rằng mình khổ sở thế nào, rằng ta thật sự không thể tiếp tục sống với một người tàn tật, vì mới đến với Lưu Thành Kỳ. 

Chu Doanh ôm lấy cái bụng to, ánh mắt đáng thương tôi: 

“Vũ Vi, là tôi có lỗi với , đứa trẻ này vô tội mà!” 

“Tôi có bắt phải bỏ đứa bé đâu?” Tôi vắt chân chữ ngũ, ta: 

“Nếu đứa trẻ này đến thế, thì cứ ly hôn với Phương Minh mà ra đi tay trắng đi!” 

Chu Doanh cao giọng hét lên: 

“Thế con tôi phải sao? Ở một nơi như Hải Thị, không có chút tài sản, sau này con tôi chắc chắn sẽ bị người ta chà đạp!” 

Tôi ta, cảm thấy buồn

“Liên quan gì đến tôi? Đừng đang nghĩ rằng tôi sẽ có mẫu tử với đứa con hoang trong bụng đấy chứ?” 

Chu Doanh bị tôi đến á khẩu, chỉ biết kéo tay áo của Lưu Thành Kỳ. 

Lưu Thành Kỳ nghiến răng, cố gắng qua kẽ răng: 

“Tôi có thể không cần căn nhà này, phải đến tìm Phương Minh, thừa nhận rằng chuyện đứa bé là do bịa đặt để vu oan cho Chu Doanh!” 

Không biết Phương Minh đã gì mà khiến hai người này tin chắc rằng, chỉ cần tôi đi giải thích, mọi chuyện sẽ lại che đậy và tiếp tục qua mặt người khác. 

Tôi giữ thái độ điềm tĩnh, hỏi ngược lại Lưu Thành Kỳ: 

“Chỉ dựa vào lời suông của mà tôi phải theo sao? Anh nghĩ tôi bị lừa chưa đủ à?” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...