Trăng Sáng Cùng Sao [...] – Chương 1

Chương 1

Văn Án

Tôi là con nuôi của nhà họ Tịch.

Vào sinh nhật 18 tuổi, mẹ nuôi hỏi tôi ước gì, tôi liếc trai Tịch Hi Thần đang ngồi cạnh, mỉm nhẹ: “Con muốn du học nước ngoài.”

Mẹ nuôi rất hài lòng, vuốt đầu tôi khen “con ngoan”, dường như không thấy nắm đ.ấ.m siết chặt và ánh mắt u ám của Tịch Hi Thần.

Ngày tôi ra nước ngoài, trời mưa rất to, máy bay gặp sự cố, mọi người đều tưởng tôi đã chết, họ đâu biết, tôi chẳng hề lên máy bay.

Tuy nhiên sau này tôi mới hay, ngày hôm đó, Tịch Hi Thần trên đường đến sân bay đã gặp tai nạn xe, mất trí nhớ.

Năm năm sau, khi đang tài xế bán thời gian, tôi lại gặp ấy.

Anh không nhớ tôi, sau khi tôi đưa về nhà, đang định xuống xe, bỗng kéo tôi lại, ánh mắt u tối, sâu thẳm: “Chúng ta có quen biết không?”

Tim tôi chợt thắt lại, “… Không quen.”

1

Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tịch Hi Thần.

Đến nỗi khi cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của chạm phải tôi, câu “Có phải gọi tài xế thay thế không ạ” mà tôi đã cả ngàn lần bỗng nghẹn ngang cổ họng.

Còn tôi lạnh nhạt: “Sao còn chưa lên xe?”

Giọng điệu xa cách, rõ ràng không nhận ra tôi.

Tim tôi không kìm đau nhói.

Nghe 5 năm trước ngày tôi rời đi, gặp tai nạn xe, mất trí nhớ, quên mất nhiều chuyện.

2

Nhớ lại lời hứa với mẹ nuôi, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lên xe.

“Anh muốn đi đâu ạ?”

Tôi giả vờ không quen biết, hỏi .

Nhưng đôi mắt sâu thẳm của tôi, lâu lắm mà không phản ứng.

Anh đã uống rượu, tinh thần có vẻ không tốt.

Đang nghi ngờ có phải say quá không, thì lên tiếng:

“Cẩm Lâm Công Quán.”

Giọng đơn, mang một ý nghĩa khó hiểu.

Tôi không hiểu, liếc .

Nhưng sau khi báo địa chỉ, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm năm không gặp, thay đổi nhiều. Thời gian đã đẽo gọt vẻ ngây thơ của thiếu niên, chỉ còn lại sự trưởng thành và nội tâm.

3

Tôi nhà họ Tịch nhận nuôi khi 15 tuổi.

Mẹ tôi mất sớm, bố tôi là tài xế nhà họ Tịch, vì kẻ thù của nhà họ Tịch mà c.h.ế.t oan. Nhà họ Tịch để bù đắp, đã đón tôi về.

Lúc đó Tịch Hi Thần đã 17 tuổi.

Thực ra đó không phải lần đầu tôi gặp Tịch Hi Thần. Lần đầu tôi gặp là khi tôi 10 tuổi.

Khi bố tôi đưa đón Tịch Hi Thần đi học, đồng ý, thỉnh thoảng tiện đường đón tôi. Tôi đã có vài lần tiếp với trên xe.

Anh tính lạnh lùng, ít , mỗi lần tôi lên xe, thấy trán tôi đổ mồ hôi, đều lịch sự hỏi tôi có muốn uống nước hay gì khác không.

Đúng là một trai chu đáo.

Tuy nhiên cách vài năm, gặp lại, tôi thực sự trở thành em , lại dường như rất bài xích, ở nhà luôn tránh mặt tôi, cũng không chuyện với tôi.

Khi mẹ Tịch chuyển tôi đến học cùng trường với , thậm chí còn cảnh cáo tôi không ra mối quan hệ của chúng tôi ở trường.

Tôi vốn tưởng ghét tôi, có lần, tôi bị bắt nạt ở trường, biết rất tức giận, trước mặt mọi người đứng ra bênh vực tôi.

Mọi người rất ngạc nhiên, hỏi có quan hệ gì với tôi.

Anh tôi im lặng hồi lâu, lần đầu tiên thừa nhận tôi là em .

Từ đó về sau, ở trường không còn ai dám bắt nạt tôi nữa.

Bởi vì ai cũng biết, tôi là em Tịch Hi Thần thương nhất.

Còn Tịch Hi Thần như biến thành người khác, không còn lạnh nhạt với tôi nữa, ngược lại càng ngày càng tốt với tôi. Kèm tôi học, mang đồ ăn cho tôi, đưa đón tôi đi học.

4

Nhà họ Tịch là gia đình lớn, nhiều quy tắc, bầu không khí gia đình rất lạnh lẽo. Tịch Hi Thần là người duy nhất mang lại hơi ấm cho tôi trong ngôi nhà đó.

Có lẽ chính vì sự đặc biệt này mà mẹ Tịch để tâm đến tương tác của chúng tôi.

Bà không chỉ một lần ám chỉ với tôi, tôi chỉ có thể là em của Tịch Hi Thần, nếu không muốn giữ thân phận này, thì chỉ có thể đưa tôi đi.

Tôi hiểu lời đe dọa của bà, dần dần xa cách với Tịch Hi Thần.

Lúc đó Tịch Hi Thần đã đi học đại học ở xa, khi nhận ra tôi cố ý xa cách , thậm chí đích thân tìm đến trường tôi.

Khi thấy tôi cùng thanh mai trúc mã Giang Cẩn Xuyên vừa đi vừa ra khỏi trường, Tịch Hi Thần vốn luôn điềm tĩnh, hiểu chuyện, tự kiềm chế, bỗng mất kiểm soát:

“Em chặn , là vì cậu ta sao?”

Nhận ra ánh mắt khác lạ của Giang Cẩn Xuyên, tôi kéo đi.

Không ngờ trực tiếp hỏi tôi có thích không.

Một câu rất nhẹ, mỗi chữ đều đánh mạnh vào tim tôi.

Tôi sửng sốt, ngẩn ngơ .

ấy mím chặt môi, ánh mắt lộ vẻ cuồng si, “Mặc Mặc, đừng sợ, chuyện bố mẹ sẽ lo liệu, em chỉ cần ra câu trả lời thôi.”

Mỗi lời , mỗi biểu cảm, thậm chí là cái ôm dè dặt cuối cùng của , đều khiến tim tôi không kiểm soát mà rung .

Tất nhiên là tôi thích ấy rồi, một người tuyệt vời như , sao tôi có thể không thích chứ…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...