Trăng Sáng Cùng Sao [...] – Chương 4

Chương 4

13

Ăn xong, ra khỏi nhà giáo sư Chu, tôi thanh thông báo điện thoại. Không ngoài dự đoán, mấy giờ trước có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ số lạ. Đã liên tục ba năm rồi, gọi điện lại thì không bao giờ nghe máy, cũng không biết người này định gì nữa.

Về đến nhà đã 11 giờ đêm.

Cùng tầng với tôi, nhà bên cạnh, một tháng trước có một người đàn ông trẻ chuyển đến.

Khá đẹp trai, chỉ là cho người ta cảm giác rất khó chịu.

Thỉnh thoảng gặp trong thang máy, ta gọi điện cho người khác, kể về việc ta lừa bịp mua căn nhà này cho ta như thế nào, không những không xấu hổ, còn một bộ dáng tự luyến đắc ý.

Đúng là đồ mặt dày.

Hôm nay, ta dẫn một người phụ nữ về nhà.

Hai người còn chưa vào cửa đã ôm ôm ấp ấp. Chắc là ta hay nhắc đến.

Ban đầu tôi chỉ tò mò xem khờ khạo kia trông thế nào, không ngờ, khi thấy mặt người phụ nữ đó, cơ thể tôi hoàn toàn cứng đờ.

Đây không phải là vị hôn thê của Tịch Hy Thần sao?

Quần áo cũng giống hệt như tối nay gặp…

Chưa kịp phản ứng, hai người đã đóng cửa vào phòng.

14

Đêm đó tôi trằn trọc cả đêm không ngủ , nghĩ mãi không hiểu nổi, tại sao ta lại phản bội Tịch Hy Thần.

Tịch Hy Thần chẳng phải tốt hơn gã trai đó sao?

Mấy ngày sau đó, tôi vẫn thường thấy ta và gã kia tứ bên nhau, chẳng thèm để ý xung quanh.

Tôi thấy bực mình, muốn cho Tịch Hy Thần biết chuyện này, lại không biết nên lấy tư cách gì.

Hơn nữa, giờ tôi cũng không có cách nào liên lạc với ấy.

15

Học hành bận rộn, mấy ngày liền tôi không nhận việc lái xe hộ.

Hôm đó, đang thảo luận đề tài với các đàn em trong phòng thí nghiệm, quản lý bất ngờ gọi điện cho tôi. Ông hỏi tôi dạo này có thể nhận việc không, có người chỉ định tôi lái xe hộ, trả công khá cao.

Khi đến hiện trường theo thông tin quản lý cung cấp, tôi ngạc nhiên khi thấy người chỉ định tôi chính là Tịch Hy Thần.

Tôi sửng sốt.

Hôm nay ta uống nhiều hơn trước, không tỉnh táo lắm, vừa thấy tôi đã ép tôi vào cửa xe, ôm lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi.

Tôi giật mình, tưởng ta nhớ ra điều gì đó, run rẩy đẩy ta ra, “Thưa ngài, có phải ngài nhận nhầm người rồi không?”

Tôi cũng không biết mình câu đó là hy vọng ta trả lời không nhầm, hay là gì nữa.

Nhưng khi bị tôi đẩy ra, ta như chợt tỉnh ngộ, không có hành quá giới hạn nào nữa.

Đôi mắt sâu thẳm tôi chăm , hồi lâu sau mới khẽ cụp mắt xuống, “Xin lỗi, tôi nhận nhầm là hôn thê của tôi.”

Tim tôi chợt như nghẹt thở.

Đáng lẽ phải nghĩ đến điều đó.

Lông mi tôi khẽ run, không dám ta, “Có phải ngài gọi xe hộ không ạ, xin hỏi về nhà hay đi đâu?”

Anh ta lên xe, không địa chỉ, chỉ miệng hướng dẫn đường cho tôi.

Tuy nhiên càng lái tôi càng thấy không đúng.

Cho đến khi đến dưới tòa nhà nhà tôi, tôi mới chợt nhận ra, đây chẳng phải là nơi tôi ở sao?

Gần như ngay lập tức, tôi đã hiểu ta đến gì.

Chắc là chuyện hôn thê của ta ngoại , ta đã biết.

16

Tôi đang phân vân không biết có nên gì không, ta đã mở cửa xe xuống, đi thẳng đến mục tiêu.

Nhìn chìa khóa xe vẫn còn trong tay, tôi do dự một lúc, rồi vẫn đi theo.

Chỉ chậm một bước, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy Tịch Hy Thần ngồi dựa cửa nhà tôi, vẻ mặt không thể tin nổi, “Tại sao lại phản bội tôi…”

Trông ta đau khổ vô cùng, như một cún đáng thương.

Tôi không khỏi xót xa, chàng trai từng phong độ rạng ngời, sáng láng ngày nào, giờ đây cũng chẳng thua kém, sao lại bị người ta cắm sừng nhỉ:

“Anh Tịch, tôi đưa về nhà nhé?”

Tôi vừa lại gần, ta đột nhiên xoay người ép tôi vào tường, vùi mặt vào cổ tôi, “Sao lại bỏ rơi tôi?”

Câu bất ngờ như , vẻ mặt ta hơi ủy khuất, giọng lại lạnh như băng.

Tôi vừa hoang mang vừa lo lắng, “Tôi không hiểu gì…”

Anh ta khẽ , “Ồ, tôi nhận nhầm người rồi.”

Như mỉa mai, lại như tự chế giễu.

Một lúc lâu, không đậy nữa, có vẻ như say mèm rồi.

Tôi đẩy ta ra, cố gắng đỡ ta về, sức mạnh nam nữ quá chênh lệch.

Tịch Hy Thần trông có vẻ gầy, dù sao cũng cao 1m85, khá nặng, tôi hoàn toàn không đỡ nổi. Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn gõ cửa phòng bên cạnh.

Đợi mấy phút, cửa mới mở.

“Có việc gì?”

Là hôn thê của Tịch Hy Thần.

Tôi nghiêng người, chỉ vào Tịch Hy Thần đang ngồi dựa cửa phòng tôi, “Tôi là tài xế của ấy, tôi không đỡ nổi ấy, là hôn thê của ấy, chẳng phải nên cùng tôi đưa ấy về sao?”

Nam Thanh tôi hồi lâu, khi tôi tưởng ta sẽ đồng ý, ta lại khịt mũi, “Cô là tài xế của ta, thì chịu trách nhiệm chứ, liên quan gì đến tôi?”

Chưa kịp phản ứng, ta xong đã đóng cửa lại.

Lần này dù tôi gõ thế nào, cửa cũng không mở ra nữa.

17

Tôi do dự mấy phút, cuối cùng khi thấy Tịch Hy Thần bị muỗi đốt nhiều chỗ, vẫn quyết định kéo ta vào nhà tôi trước.

Đợi ta tỉnh rồi bảo ta đi.

Phòng khách không có điều hòa, sợ ta nóng, tôi cố gắng kéo ta vào phòng Giang Cẩn Xuyên.

Căn nhà này là tôi vừa học vừa , tiết kiệm tiền, vay nợ mua .

Không chỉ có mình tôi ở, còn có em Giang Cẩn Xuyên, em Giang Cẩn Xuyên mắc bệnh nặng, ấy thường xuyên ở bệnh viện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...