21
“Mạc Mạc, dậy chưa?”
Giang Cẩn Xuyên đột nhiên về, còn gọi tên cũ của tôi, tôi lo lắng liếc Tịch Hi Thần.
Anh cũng đang tôi, “Bạn trai em à?”
Tôi định không phải, chối bỏ thì nghe vô lý quá, không phải người thân, thì cũng là trai, ai lại ở chung nhà chứ?
Lúc nãy cửa phòng vốn không đóng, nghe tiếng bước chân Giang Cẩn Xuyên đang dần tới gần, đầu óc tôi bỗng ngớ ngẩn, thậm chí còn ra hành nhét Tịch Hi Thần vào tủ quần áo.
Anh bất ngờ bị tôi đẩy vào tủ, co ro người một cách khá chật vật, sắc mặt lạnh đến đáng sợ, “Ý gì đây?”
“Xin lỗi, có thể đừng lên tiếng không?” Giang Cẩn Xuyên biết Tịch Hi Thần.
Anh nhíu mày.
Nhưng tôi chẳng kịp để tâm nhiều, khi Giang Cẩn Xuyên vừa đến cửa, tôi vội vàng đóng sập cửa tủ lại.
“Em đang gì thế?”
“Không có gì, em đang xếp quần áo thôi. Sao lại về đột ngột ?”
Anh đứng ở cửa, không bước vào. Nghe , tâm trạng chùng xuống, “Anh đang nghĩ đến việc bán thận, em thấy ổn không?”
Tôi sửng sốt, sao lại nảy ra ý tưởng điên rồ như .
“Là bên chị Tĩnh…”
“Không phải, chị ấy vẫn ổn, chỉ là giờ thiếu tiền phẫu thuật thôi. Bác sĩ bảo, nếu ca mổ này suôn sẻ, chị ấy sẽ khỏe lại. Nhưng bác sĩ chỉ cho một tháng…”
Nghe xong, lòng tôi cũng nặng trĩu.
22
Mãi hai năm sau khi rời khỏi nhà họ Tịch, tôi mới gặp lại Giang Cẩn Xuyên.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, bố ấy đến việc cho nhà họ Tịch cũng do bố tôi giới thiệu.
Ai ngờ, kẻ thù của nhà họ Tịch muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bố Tịch, nên đã hoại chiếc xe của nhà họ Tịch. Nhưng hôm đó, trên xe chỉ có bố tôi và bố của Giang Cẩn Xuyên.
Mặc dù kẻ thù đã bị tống vào tù, nhà họ Tịch cũng đã bồi thường không ít.
Nhưng căn bệnh của Giang Tĩnh đốt tiền như lửa đốt rơm, như cái hố không đáy , tiền bồi thường đã tiêu hết từ lâu.
Thậm chí, cả một trăm triệu mà mẹ Tịch cho tôi cũng đã đổ vào đó.
“Còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Còn thiếu mười triệu.”
Mười triệu, thực ra so với những gì đã bỏ ra trước đó thì không nhiều.
Căn bệnh này, kéo dài đến giờ, chỉ cần mười triệu nữa là có thể giải thoát hoàn toàn.
Nhưng mấy năm nay, Giang Cẩn Xuyên đã dùng hết sạch tiền tiết kiệm, giờ một xu cũng không có.
“Anh đừng lo, để em nghĩ cách.”
“Không cần đâu, tự lo . Mấy năm nay em đã cho em tụi chỗ ở, đã rất biết ơn rồi. Hơn nữa, một trăm triệu đó vẫn chưa trả em.”
“Anh tự lo? Anh có cách gì?”
Giang Cẩn Xuyên nghẹn lời.
Anh ấy quả thật không còn cách nào nữa, giờ người thân bè đều tránh xa , chẳng còn ai để mượn tiền.
23
Giang Cẩn Xuyên về nhà lấy quần áo thay, rồi nhanh chóng đi ngay.
Anh vừa đi, Tịch Hi Thần mới bước ra:
“Một gã đàn ông vô dụng như , ở nhà em, dùng đồ của em, chỉ vì hắn mà em từ chối tôi?”
Tuy không hiểu tại sao vừa mới bị phản bội mà vẫn có tâm trạng tò mò chuyện của người lạ.
Nhưng thấy hiểu lầm càng lúc càng sâu, tôi quyết định giải thích, “Anh ấy không phải trai em.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Sắc mặt dịu đi nhiều, rồi : “Cưới tôi đi, tôi có thể giúp em.”
Tôi liếc , “Không.”
“…Tại sao?”
Tôi cúi mắt.
Anh hoàn toàn không hiểu.
Ban đầu chính tôi đã bỏ rơi , còn gián tiếp khiến gặp tai nạn xe. Giờ quên hết rồi, lại bảo muốn cưới tôi.
Nhưng nếu một ngày nào đó lấy lại ký ức, liệu có ghét tôi không?
Tôi không dám nghĩ:
“Tại sao nhất định phải cưới em? Là muốn dùng em để trả đũa hôn thê của sao?”
“Nếu em muốn hiểu như cũng . Vậy có muốn hợp tác không?”
Tôi cố để chọc tức , không ngờ không giận, còn thuận miệng tiếp lời, tôi nhất thời không biết gì:
“Anh Tịch, thật trẻ con. Nhưng em không rảnh để chơi trò chơi nhà giàu với các đâu.”
24
Cuối cùng tôi vẫn từ chối Tịch Hi Thần.
Tuy tôi muốn giúp Giang Cẩn Xuyên, tôi không muốn lý do cưới Tịch Hi Thần lại là vì điều đó.
Tuy nhiên, bên phía Nam Thanh, sau khi bị Tịch Hi Thần bắt gặp “ngoại ”, có vẻ chẳng có gì thay đổi, vẫn tiếp tục qua lại với nhân.
Mỗi lần tôi về nhà, đều bắt gặp họ ôm ấp nhau trước cửa.
Tôi không hiểu, sao không vào nhà rồi ôm, nhất định phải ôm ở cửa?
Có lần, trong thang máy, tôi gặp Nam Thanh, không nhịn hỏi: “Hôn phu của kém cỏi chỗ nào so với ta?”
Nam Thanh , “Cô lái xe thay, đang bênh vực Tịch Hi Thần à? Cô thích ta?”
Tôi chưa kịp trả lời, ta lại : “Nếu thích ta, cứ lên mà , tôi không phiền đâu. Dù sao lúc đầu tôi và ta đã rõ, sau khi cưới sẽ không can thiệp vào nhau.”
Tôi sốc, “Cô đã như rồi, vẫn còn muốn cưới ta sao?”
Cô ta , “Cô không muốn ta cưới tôi à? Vậy cưới đi, cưới rồi, hai nhà chúng tôi sẽ không ép cưới nữa.”
Lòng tôi phức tạp, không gì nữa.
Tôi đã lâu không gặp Tịch Hi Thần rồi.
Có lẽ hôm đó tôi từ chối, đối với một thiên chi kiêu tử như mà , đã giận rồi, cho rằng tôi không biết điều.
Bạn thấy sao?