25
Đến tầng, tôi bước ra khỏi thang máy trước, vừa định mở cửa phòng mình, Nam Thanh đằng sau đột nhiên lên tiếng, “Thực ra trước đây tôi đã gặp , tôi biết , là Giang Mạc, con nuôi của nhà họ Tịch.”
Tay tôi đang mở cửa bỗng khựng lại.
“Thật không ngờ, mọi người đều tưởng đã chết, Tịch Hi Thần thậm chí còn vì mà gặp tai nạn xe.”
“… Cô nhầm rồi, tôi không phải Giang Mạc.”
Cô ta tỏ vẻ không quan tâm, “Tịch Hi Thần mất trí nhớ, có lẽ là vì không thể chấp nhận sự thật về cái c.h.ế.t của đó.”
Toàn thân tôi run rẩy, không ngờ lại gặp người quen ở một thành phố khác. Cô ta rốt cuộc muốn gì? Định báo cho nhà họ Tịch, báo cho Tịch Hi Thần biết tôi đã lừa tất cả bọn họ sao?
Sau 5 năm, bị người ta nhắc thẳng vào mặt những chuyện chôn giấu trong lòng, tôi gần như không giữ bình tĩnh.
Tuy nhiên ta lại : “Cô yên tâm, tôi sẽ không cho ấy đâu.”
Tôi nghẹn lời, quay lại ta, “Đã không thì sao lại vạch trần tôi?”
Cô ta khẽ, “Tôi chỉ thấy khó chịu khi giả vờ thôi, chứ? Tịch Hi Thần như , sao cứ phải quá? Cứ phải rời xa ấy?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nghe những lời này từ miệng vị hôn thê của ấy, nghe có vẻ kỳ cục. Nhưng ta chuyện không khách sáo như , tôi cũng chẳng cần nể mặt nữa.
Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm của tên sở khanh kia cho ta nghe:
“Cô thông minh thật đấy, sao lại mù quáng , lại thích một thằng rác rưởi như thế. Hắn chỉ muốn lừa tiền thôi, đừng tưởng đó là chân thành nhé.”
Nam Thanh nghe xong đoạn ghi âm, mặt tối sầm lại.
Tôi không thèm để ý đến ta nữa, quay người bước vào cửa.
26
Ban đầu tôi còn hơi lo Nam Thanh sẽ tức giận mà kể chuyện của tôi cho Tịch Hi Thần.
Nhưng mấy ngày liền không thấy Tịch Hi Thần tới tìm, tôi mới dần yên tâm, chuẩn bị cho cuộc thi công nghệ ở trường. Trước đó giáo sư Chu đã đăng ký cho tôi, ban đầu tôi chỉ muốn tham gia lấy kinh nghiệm, giờ tôi muốn đạt giải, vì giải thưởng của cuộc thi này rất hậu hĩnh, giải nhất có tới 80.000 tệ.
Tôi từ chối tất cả công việc bán thời gian, tập trung chuẩn bị cho cuộc thi.
Nửa tháng sau, tôi đã giành giải nhất.
Chỉ là, tôi không ngờ nhà đầu tư lớn nhất của cuộc thi lại là tập đoàn Tịch thị.
Khi cuộc thi kết thúc, các nhà đầu tư mời ba thí sinh đoạt giải và giáo viên hướng dẫn của họ cùng đi ăn, tôi thấy Tịch Hi Thần bước vào phòng riêng, cơ thể lập tức cứng đờ.
Nhưng ta dường như không quen biết tôi, từ lúc vào cũng chẳng tôi lấy một cái, rất lạnh nhạt.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy hơi khó chịu.
Vừa lúc đó ban tổ chức gọi tên tôi, họ thấy tôi có năng lực, tuy là con là nhân tài đáng để phát triển, hỏi tôi có muốn đến công ty họ thực tập không. Tôi ít khi đối mặt với huống này, hơi lúng túng, vội sang giáo sư Chu.
Ông vỗ vai tôi, khéo léo từ chối thay tôi, tôi vẫn còn là sinh viên, nên tập trung học tập trước.
Có người trêu , “Giáo sư Chu quan tâm học trò này ghê nhỉ, nghe ấy là con dâu tương lai của thầy phải không?”
Tôi không ngờ mấy ông lớn cũng bát quái, ngạc nhiên đến nỗi mở to mắt.
Giáo sư Chu mỉm ôn hòa, trả lời mập mờ: “Triều Hi là đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, không bậc phụ huynh nào không thích cả.”
Vừa dứt lời, có cái cốc rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Là cốc của Tịch Hi Thần.
Anh ta đột ngột đứng dậy, “Xin lỗi, tôi còn việc, đi trước đây, mọi người cứ tự nhiên.”
Anh ta rời đi đột ngột, tuy hơi hỏng bầu không khí, mọi người cũng không dám gì, dù sao ở đây ta là người quan trọng nhất.
Nguyên việc ta có thể đến tham dự, mọi người đã cảm thấy vinh dự lắm rồi, nghe còn biết gì, đương nhiên là cung kính tiễn ta đi.
27
Vì tôi không uống rượu, lại còn là sinh viên.
Nên sau khi ngồi hơn nửa tiếng, thấy đã đủ lễ nghi, giáo sư Chu liền cho tôi về trước.
Cùng đi với tôi là đạt giải nhì hôm nay, tên Chương Huy.
“Cậu là con , một mình về không an toàn đâu, để tớ đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Tôi từ chối khéo, vừa định bỏ đi, ta bất ngờ : “Cậu đang hẹn hò với Chu Dữ An à?”
Vì giáo sư Chu quan tâm, nhiều người ở trường thực sự hiểu lầm như .
Tôi chán ngán giải thích lần thứ N: “Tớ và ấy chỉ là bè thôi.”
Không ngờ nghe ta thở phào nhẹ nhõm, ngược lại tiến lên một bước, “Vậy tớ có thể theo đuổi cậu không?”
Tôi ngạc nhiên, ý ta là thích tôi sao?
Lần thứ hai, bị tỏ trắng trợn như , tôi hơi ngớ người, đến nỗi quên phản ứng.
Cho đến khi một giọng quen thuộc vang lên, “Không .”
Lạnh lùng, lạnh đến mức như thấm đẫm băng giá.
Tôi quay đầu lại, không hiểu sao Tịch Hi Thần vẫn còn ở đây. Anh ta không phải đã đi từ hơn nửa tiếng trước rồi sao?
Chương Huy thấy Tịch Hi Thần, hơi bối rối, “Triều Hi, hóa ra cậu quen Tịch tổng à?”
“Không thân.”
Tôi vừa giải thích xong, Tịch Hi Thần ném chìa khóa xe cho tôi, “Tôi vừa uống rượu, không thể lái xe, đưa tôi về, nhà tôi biết mà.”
Tôi: “…”
Tôi biết ý ta là muốn tôi tài xế thay, câu này nghe từ người ngoài, thật sự rất dễ hiểu lầm.
Quả nhiên, sắc mặt Chương Huy đã thay đổi, “Bạn Giang, lời vừa rồi của tôi chỉ là thôi, cậu cứ coi như chưa nghe gì nhé.”
Anh ta hiểu lầm rồi, tôi không giải thích.
Dù sao cũng đang nghĩ cách từ chối mà không khó xử, bây giờ lại đỡ phiền phức.
Bạn thấy sao?