31
Sau đó, tôi và nằm trên giường, tôi ngây người trần nhà, hỏi khi nào nhớ ra.
Anh không trả lời trực tiếp, vẻ mặt hơi buồn bã, “5 năm trước khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình mất một phần ký ức, cảm thấy rất lạ. Mọi người tôi quên mất em , vì ấy c.h.ế.t trong tai nạn máy bay, tôi không chấp nhận . Nhưng tôi không tin, nếu em thực sự chỉ là em , tại sao ba mẹ lại vứt hết mọi thứ về em đi, thậm chí không để lại cho một tấm ảnh nào? Mọi người đều im lặng khi nhắc đến em, thật là kỳ lạ quá.”
Tịch Hi Thần lẩm bẩm, nghe mà lòng tôi nặng trĩu:
“Xin lỗi…”
Anh ấy bất ngờ ôm chầm lấy tôi, “Nói xin lỗi gì, đâu có trách em.”
“Anh không trách em năm đó bỏ mà đi sao?”
“Anh hiểu lý do em đẩy ra.”
Đang cảm , ấy bỗng dừng lại, rồi bất thình lình véo má tôi, “Nhưng không chấp nhận đâu.”
“…”
32
“Chúng ta kết hôn đi.”
Đang nằm trên giường tâm sự, tôi gần như nghe Tịch Hi Thần đến buồn ngủ, cuối cùng ấy bất ngờ thốt ra câu này.
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Nhưng chỉ im lặng.
Anh ấy ngừng lại, cảm thấy có gì đó không ổn, giọng trở nên bình thản, “Em không muốn à?”
Tôi lại im lặng thêm vài giây, ấy không kìm , buông tôi ra và ngồi dậy, đôi mắt đen láy chằm chằm, “Tại sao, chúng ta đã ngủ với nhau rồi, em vẫn không muốn sao?”
“…Chúng ta đâu có ngủ với nhau, chỉ là nằm chung giường thôi.”
Anh ấy khoanh chân ngồi trên giường, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tôi thở dài, “Ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Người kết hôn là , cần gì họ đồng ý?”
“…Vậy định vì em mà cắt đứt với gia đình sao?”
“Tất nhiên là không, muốn cả hai.”
Tôi liếc ấy, định ấy ngây thơ quá.
Anh ấy bỗng : “Thực ra ba mẹ sau bao nhiêu năm cũng đã thông suốt rồi, năm đó biết em gặp chuyện, họ cũng buồn lắm, sau đó biết em chưa chết, họ rất vui.”
“…Thật không?”
“Không tin ngày mai chúng ta về nhà lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, xem họ có đồng ý không?”
Tôi hơi do dự, cũng hơi sợ.
Do dự vì tôi và Tịch Hi Thần đã 5 năm không gặp, chúng tôi không hiểu nhau, chỉ dựa vào thuở thiếu thời, liệu có thể bước vào hôn nhân không? Chúng tôi có phải là người thích hợp cho nhau không?
Sợ ngoài việc ba mẹ Tịch Hi Thần phản đối, còn sợ người khác biết tôi và ấy ở bên nhau sẽ tranh cãi.
“Anh đã nghĩ đến hậu quả của việc ở bên em chưa?”
Tôi thẳng vào ấy.
Anh ấy hơi cúi đầu, chăm lại tôi, “Rõ hơn cả em nghĩ, Giang Triều Hy.”
Anh ấy gọi tên mới của tôi, giọng lạnh lùng mang hương vị riêng của ấy.
Tim như bị thứ gì đó đập mạnh, không thể bình tĩnh.
Lần này, tôi muốn tin tưởng ấy.
33
Sau khi chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng, tôi vẫn theo Tịch Hi Thần về nhà.
Sau 5 năm, lại gặp ba mẹ Tịch Hi Thần.
Họ già đi nhiều, trông cũng hiền từ hơn.
Đúng như Tịch Hi Thần , họ không phản đối.
Theo ý mẹ Tịch là, công ty giờ do Tịch Hi Thần quản lý hết, ấy đã là trụ cột rồi, họ cũng không can thiệp nữa.
Ba Tịch thì , năm xưa ba tôi gặp chuyện, chủ yếu cũng do ông liên lụy, giờ thay ông chăm sóc con ông nửa đời sau cũng là phải.
34
Tiền thưởng cuộc thi đã đến, tôi góp đủ 100.000, hẹn gặp Giang Cẩn Xuyên ở nhà.
Lâu rồi tôi không về nhà ở, Tịch Hi Thần rất bực mình vì tôi sống chung với Giang Cẩn Xuyên, cứ đòi tôi đến ở cùng ấy, dù tôi đã với ấy tôi và Giang Cẩn Xuyên chỉ là bè thuần khiết, ấy không tin.
Tôi nghi ngờ đó chỉ là cái cớ của ấy thôi.
Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy hai người quen đang xô đẩy nhau trước cửa nhà tôi.
Cô vẫn là Nam Thanh, lần này chàng trai lại là Giang Cẩn Xuyên.
Tôi sốc nặng.
Lùi lại hai bước loạng choạng, khiến họ ý.
Giang Cẩn Xuyên thấy tôi, theo phản xạ buông tay ra, khiến Nam Thanh rất bất mãn, “Anh quả nhiên thích ta?”
Giang Cẩn Xuyên phản bác, “Anh không có.”
Nói xong lại tôi, “Mạc Mạc…”
Cuối cùng tôi cũng tìm lại giọng , lại Giang Cẩn Xuyên với vẻ mặt thất vọng tràn trề, “Tớ đã bảo sẽ tìm cách giúp cậu, sao cậu lại sa đọa đi bán thân cho con đàn bà này chứ? Cô ta chỉ là một ả đàn bà hư hỏng thôi!”
“Cô ấy không như cậu nghĩ đâu…”
Giang Cẩn Xuyên chưa kịp giải thích xong, Nam Thanh đã không nhịn chen ngang, “Tôi hư hỏng à? Cô hỏi xem ai bỏ ai trước đi?”
Giang Cẩn Xuyên cúi đầu, “Mạc Mạc, ấy là cũ.”
Tôi: “…”
Nhớ ra rồi, hình như Giang Cẩn Xuyên thật sự có một , sau đó cậu ấy cảm thấy mình không xứng đáng, nên đá ấy.
Cuối cùng tôi đưa tiền cho cậu ấy rồi rời đi.
Tịch Hi Thần đang đợi tôi dưới lầu.
Thấy tôi xuống, ấy nhíu mày, vẻ mặt không vui, “Sao em lại tốt với cậu ta như ?”
“Em không có nhiều bè, cậu ấy là người chơi duy nhất hồi nhỏ của em. Sau khi ba em và ba cậu ấy mất, cậu ấy và Giang Tĩnh là những người thân thiết nhất với em.”
“Người thân thiết nhất của em, phải là chứ.” Anh ấy không kìm , ngắt lời tôi, bóp nhẹ eo tôi để nhắc nhở, ánh mắt hơi oán trách.
Tôi bật , “Được rồi, rồi, rồi, là người thân thiết nhất. Giờ chúng ta có thể đi chưa? Giáo sư Châu và vợ chắc đã đợi lâu rồi.”
Nghe , ấy mới hơi hài lòng một chút.
Bạn thấy sao?