Ta không ngờ sẽ gặp lại Bùi Trưng.
Thoáng một cái, ta đã đến Mộ Thành hai năm.
Trong hai năm, ta từ kinh thành đến đây, dựng một quán bán hoành thánh.
Sau này, Tôn chưởng quỹ của Thủy Mặc Hiên bên cạnh thường đến quán ta ăn hoành thánh.
Mùa đông đầu tiên sau khi đến đây, vô cùng gian nan.
Vết d.a.o kia dù ta đã tính toán góc độ, dù sao cũng rời đi vội vàng, chưa hoàn toàn dưỡng thương xong, đến mùa đông thì ho rất dữ dội.
Tôn chưởng quỹ liền ngày ngày hầm canh bổ, chỉ mình ngày thường cũng uống, hầm nhiều tiện thể mang cho ta.
Nửa năm sau, ta và Tôn chưởng quỹ Mạc của Thủy Mặc Hiên thành thân.
Cuộc sống bình dị, cũng có hương vị riêng.
Đến mùa xuân năm thứ hai, nghe có một vị đại quan từ Thượng Kinh đến.
Ta cũng không hề để bụng.
Buổi chiều hôm đó trời mưa, Tôn Mạc ra ngoài không mang ô, ta liền tiện tay cầm một chiếc đưa cho chàng.
Mỗi bước mỗi xa
Đến gần cửa, lại thấy có mấy người đang chen chúc dưới hiên Thủy Mặc Hiên trú mưa.
Người đứng giữa khí chất thanh nhã, phong thái hơn người, lại là một người quen.
Lông mày ta khẽ nhíu lại, vừa định xoay người bỏ chạy.
Người nọ lại mấy bước xông vào mưa, chạy đến trước mặt ta.
Hắn nắm chặt lấy tay ta.
“Nguyệt Tú! Cuối cùng ta cũng tìm nàng rồi!”
—
Hai năm trước, mượn cơ hội từ biệt trang trở về phủ, dưới sự giúp đỡ của Liễu Triêu Triêu, xe ngựa của ta bất cẩn rơi xuống vách núi.
Sau đó, ta một đường xóc nảy đi đến Mộ Thành.
Tôn Mạc dáng vẻ của Bùi Trưng và thuộc hạ hắn, có chút lo lắng.
Chàng chắn trước mặt ta, chắp tay : “Đại nhân, không biết chuyết kinh có chỗ nào đắc tội, còn xin đại nhân rộng lượng, mở một con đường sống…”
Bùi Trưng lạnh một tiếng, ánh mắt quét một vòng trên người Tôn Mạc.
Hắn xuất thân thế gia, chỉ một cái liếc mắt này, đã lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Ta bảo Tôn Mạc về trước.
Chàng không yên tâm, không chịu đi trước.
Ta bật , nhét chiếc ô vào trong lòng chàng.
“Buổi tối ta muốn ăn chân giò om tương do chàng , chàng về trước có không?”
Tôn Mạc ta, rồi lại Bùi Trưng.
Đưa tay áo lên lau những giọt mưa trên mặt ta, chàng .
“Được, ta đợi nàng về nhà.”
Sau khi Tôn Mạc đi, Bùi Trưng cuối cùng cũng khẩy một tiếng.
“Thẩm Nguyệt Tú, chúng ta còn chưa hòa ly, nàng lại dám sau lưng ta tìm nam nhân?”
—
[ – .]
Ta xoay người hắn.
Hai năm không gặp, khí chất của Bùi Trưng càng thêm trầm ổn, giữa đôi lông mày lại nhuốm thêm vài phần hung ác nham hiểm.
Ta bình tĩnh hắn.
“Đại nhân nhận lầm người rồi, ta không phải là Thẩm Nguyệt Tú. Huống hồ, phu nhân Thẩm thị của đại nhân, chẳng phải vẫn đang an ổn ở kinh thành hay sao?”
Bùi Trưng nhất thời không nên lời.
Vẻ mặt hắn như sắp nổi giông bão, hồi lâu sau, hắn suy sụp tinh thần mà cúi đầu xuống.
“Nguyệt Tú, nàng biết mà, nàng rõ ràng biết mọi chuyện, sao còn cố chấp bức bách ta như ?”
Hai năm trước, ta giả c.h.ế.t để thoát thân.
Không lâu sau, lại truyền đến tin tức Đại phu nhân Bùi gia bất hạnh qua đời.
Ta liền biết, cả Bùi gia và Thẩm gia đều đã bỏ rơi ta.
Đối với Bùi gia mà , Liễu Triêu Triêu nghiễm nhiên thay thế ta, trở thành Nhị phu nhân Bùi gia.
Đối với Thẩm gia mà , bất kể là ai, chỉ cần mang danh Đại tiểu thư Thẩm gia ngồi vững vị trí Nhị phu nhân Bùi gia là .
Mà đối với quan gia, thứ ông ta cần chỉ là mối liên hôn giữa hai nhà Bùi – Thẩm.
“Nguyệt Tú, ta hối hận rồi, ta thật sự hối hận rồi. Đối với Triêu Triêu, chỉ là nỗi tiếc nuối của tuổi trẻ không thể có .”
“Sau khi nàng mất tích, ta mới biết đám cướp ngày đó đều do nàng ta sắp đặt. Ta không nên, bỏ mặc nàng và con chúng ta.”
Bùi Trưng vươn tay nắm lấy vạt áo ta, trong giọng mang theo sự cầu khẩn gần như hèn mọn.
“Nguyệt Tú, nàng theo ta trở về có không? Ta và nàng, coi như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, có không?”
Ta cảm thấy có chút buồn .
“Cùng ngươi trở về, tiểu thiếp của ngươi thêm một lần nữa sao?”
Giọng Bùi Trưng trở nên gấp gáp.
“Nàng yên tâm, mấy năm nay nàng ta đều ở thôn trang. Nàng ta sinh Cẩm Nhi bị thương tổn thân thể, e là… cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa…”
Ta cúi người, rút vạt áo ra khỏi tay hắn.
“Ngươi lầm rồi,” Ta , “Đám cướp ngày đó là Liễu Triêu Triêu sắp đặt, từ đầu đến cuối, người chủ đạo vẫn là ta.”
“Bùi Trưng,” Ta , “Ta đã rồi, ta sẽ không giữ lại con của ngươi.”
—
Trước khi rời đi, Bùi Trưng gọi ta lại.
“Nguyệt Tú, nếu Triêu Triêu không mất trí nhớ, chúng ta có thể bạc đầu đến già hay không?”
Ta không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Mưa rào vừa tạnh, ta không che ô.
Khi rẽ qua góc phố, vừa vặn thấy Tôn Mạc vội vã chạy tới.
Chàng kéo ta vào dưới tán ô, giọng lo lắng: “Sao không che ô , bị cảm lạnh thì sao?”
Ta đưa tay khoác vào khuỷu tay Tôn Mạc, chợt cảm thấy lòng an yên.
“Chân giò om tương đã xong chưa?”
“Phu nhân đã mở lời, đương nhiên đã xong rồi.”
“Vậy mau về nhà thôi, ta đói rồi.”
“Được.”
Bạn thấy sao?