Bùi Trưng vội ôm lấy nàng ta, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn.
Mấy tên bịt mặt kia thấy thế không ổn, cướp một chiếc xe ngựa chở hàng rồi bỏ chạy.
Liễu Triêu Triêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Trưng, miệng nỉ non “Phu quân, đau quá”.
Bùi Trưng không còn để ý đến những chuyện khác, xe ngựa một đường phi nhanh về trang viên.
Đến trang viên, đại phu và bà đỡ đã chờ sẵn.
Liễu Triêu Triêu lại gắng gượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Lúc này mặt nàng ta đã trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhưng vẫn cố chấp ta.
“Ta thắng rồi.” Nàng ta , “Vừa nãy phu quân đã chọn ta.”
Ta đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn bình tĩnh nàng ta.
“Phải, ngươi thắng rồi.”
—
Bùi Trưng cùng Liễu Triêu Triêu vào phòng sinh.
Hắn không để ý đến ta, hoặc có lẽ, hắn đã chọn Liễu Triêu Triêu.
Vị đại phu già mồ hôi nhễ nhại.
“Phu nhân, vết d.a.o này đ.â.m quá sâu, thai nhi đã c.h.ế.t trong bụng. Cần phải lấy thai c.h.ế.t ra càng sớm càng tốt.”
Ta cắn chặt răng, chỉ khẽ gật đầu.
Trong cơn đau tột độ, ý thức của ta dần tan biến.
Không biết là mồ hôi hay nước mắt nhòe đôi mắt.
Ta có thể cảm nhận con ta rời xa ta.
Dù đây là lựa chọn của chính ta.
Nhưng đến giây khắc này đây, nỗi đau trong lòng còn gấp trăm ngàn lần nỗi đau thể xác.
Ta của ngày xưa, đã từng mong mỏi có một đứa con với người mình biết dường nào.
Giờ đây ta lại tự tay kết liễu sinh mạng của nó.
—
Khi ta tỉnh lại, Bùi Trưng đang canh giữ bên cạnh ta.
Mặt hắn trắng bệch như quỷ, cả người như mất hồn.
“Nguyệt Tú.” Hắn khô khốc mở lời, “Chúng ta sẽ còn có thể có con…”
Ta muốn , vì cơn đau dữ dội chỉ có thể nhếch mép.
Nam nhân này, hèn nhát, lại do dự không quyết.
Đã đến nước này rồi, mà vẫn nghĩ ta và hắn sẽ có tương lai.
[ – .]
Liễu Triêu Triêu bên kia đã ầm ĩ suốt nửa đêm, cuối cùng, vào lúc trời tờ mờ sáng, đã sinh ra một bé .
Đám hạ nhân ở biệt trang đều lĩnh tiền thưởng, khi ta đau đến thần trí mơ hồ còn nghe thấy có hạ nhân dưới cửa sổ bàn tán.
Nói Nhị gia và phu nhân cảm thật sâu đậm, khi đứa bé sinh ra Nhị gia còn khóc.
Còn Bùi Trưng lúc đó ôm đứa bé, rưng rưng nước mắt hôn Liễu Triêu Triêu, cái gì mà sợ mất nàng ta lần nữa.
Mấy nha đầu dưới cửa sổ thành một đoàn.
Bọn họ từ nhỏ đã ở biệt trang, đều không biết chuyện Liễu Triêu Triêu mất trí nhớ.
Thật lòng cảm thán Nhị gia sâu nghĩa nặng.
Ta ngước mắt nóc màn, giọng điệu bình tĩnh.
Mỗi bước mỗi xa
“Bùi Trưng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, đứa bé này đã c.h.ế.t như thế nào.”
Bùi Trưng gần như là chạy trối chết.
—
Sau khi Liễu Triêu Triêu qua tháng, đã đến gặp ta một lần.
Nàng ta bế đứa bé đến.
Vì là sinh non, đứa bé nhỏ xíu.
Nàng ta vén lại góc chăn cho ta, mở lời: “Chuyện ngày đó, là ta có lỗi với ngươi. Những người đó là ta sắp xếp, vốn đã rõ chỉ là thử lòng phu quân, sẽ không tổn thương ai. Không ngờ cuối cùng lại xảy ra sơ suất.”
Nàng ta cụp mắt.
“Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ đề nghị với phu quân, cưới ngươi bình thê, coi như bồi thường.”
Ta chỉ nàng ta.
Lâu đến nỗi Liễu Triêu Triêu dời mắt đi, có chút mất kiên nhẫn : “Nếu ngươi vẫn không hài lòng…”
“Đại tẩu,” Ta , “Tẩu đã nhớ ra rồi, đúng không?”
Vẻ mặt Liễu Triêu Triêu thoáng hoảng loạn, ngay sau đó nàng ta lại .
“Ngươi ra rồi.”
“Sau khi ngươi mất trí nhớ, chỉ coi mình là chủ mẫu, coi ta là một tiểu thiếp, đương nhiên sẽ không vén chăn cho ta.”
Liễu Triêu Triêu lại .
“Thì ra là thế, vẫn là ta sơ suất.”
Ta hỏi: “Ngươi đã nhớ ra hết rồi, vẫn là muốn giả vờ tiếp? Cứ mập mờ với Bùi Trưng như ?”
“Nếu không thì sao?” Liễu Triêu Triêu hỏi ngược lại ta, “Một mình ta, mang theo Cẩm Nhi, trong nhà không có nam nhân, thì sống thế nào?”
Giọng nàng ta dần trở nên kích .
“Thẩm Nguyệt Tú, ngươi không giống ta, sau lưng ngươi còn có Thẩm gia. Mà Liễu gia bọn ta, đã không còn ai để ta nương tựa.”
Nàng ta nắm lấy tay ta.
“Ngươi nhường Bùi Trưng cho ta không? Cẩm Nhi cũng cần một phụ thân thương con bé.”
Ta rút tay ra, mệt mỏi : “Ngày mai, ngươi tìm cách giữ hắn ở lại chỗ của ngươi đi.”
Bạn thấy sao?