Bài hát kết thúc, tôi buông mic, đột nhiên rộ lên.
Cố Thời Sênh tôi, “Thế nào? Anh hát rất khó nghe sao?”
“Không không không không!” Tôi vội vàng xua tay phủ nhận, “Anh hát rất hay, hay hơn tưởng tượng của em nhiều.”
“Vậy em cái gì?” Hắn khó hiểu.
“Anh xem.” Tôi chỉ chỉ về phía Lâm Ngữ Kỳ đang u oán, “Biểu hiện tại của ta có giống một oán phụ không?”
“Cô ta sao ?” Cố Thời Sênh hỏi.
“Đại khái là thất vọng đi.” Tôi đưa ra suy đoán.
“Thất vọng cái gì?”
“Thất vọng Cố Bình Sinh bị người khác dụ hát trong KTV.” Tôi vừa lắc đầu vừa cảm thán, cố ý biểu lộ vài phần tiếc hận.
“Cố Bình Sinh là ai?” Cố Thời Sênh cau mày.
“Anh của một thế giới khác.” Hay đúng hơn, chính là Cố Thời Sênh trong mắt Lâm Ngữ Kỳ.
Cố Thời Sênh không hiểu lắm, còn nghiêm túc hỏi tôi, “Không phải em rất không thích ta sao?”
“Em? Thật hả?” Chẳng qua ta cố ý xa cách mọi người, tam quan bất ổn, tư duy không có logic, câu thông với ta rất mệt mỏi, lại dứt không ra, giống hệt một khối cao da chó .
“Nếu em không thích ta, sau này không cần quan tâm đến ta nữa.” Hắn đột nhiên .
“Không phải tác phẩm của các vẫn cần ta tham dự sao?” Tôi nghiêng đầu hắn, trêu chọc, “Cố Thời Sênh, như có phải chính là qua sông đoạn cầu không?”
“Không có ta, vẫn có thể tự hoàn thành.” Cố Thời Sênh trả lời đến vân đạm phong khinh.
“Không sao, đẳng cấp của ta còn không đủ để tổn thương đến em.” Tôi lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, “Từ khi quyết định ở bên , em đã chuẩn bị tốt tâm lý ứng phó với hồ ly rắn rết rồi. Yên tâm, em không sao đâu.”
“Anh sợ em phải chịu uất ức.” Hắn rất nhẹ, tôi có thể nghe tâm trạng phiền muộn trong đó, “Chuyện lần trước, xin lỗi em, không cố ý, chỉ là…”
“Được rồi, em em tin mà.” Tôi ngắt lời giải thích của hắn.
Cố Thời Sênh vốn tinh tế thận trọng, sao có thể không phát hiện ra những chi tiết đó. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi lo lắng, có thể giải thích và xin lỗi là rất khó khăn. Tôi chỉ có thể tha thứ và lý giải, cũng nguyện ý tin tưởng hắn chính là phượng mao lân giác trong lời lão nhị.
Trong bữa tiệc hôm nay, tôi đã biết vì sao Cố Thời Sênh lại cố chấp với cuộc thi này đến . Cho dù chúng tôi chỉ là tân sinh viên mới nhập học không lâu, hắn đã sớm quy hoạch tốt cho tương lai của mình.
Mà tôi, chính là một phần của tương lai đó.
Hắn cố gắng giành lấy danh hiệu cao ở cuộc thi này để có thể lưu lại một dấu ấn sáng ngời trong CV sau này của mình, tất cả những giải thưởng sẽ cố gắng giành lấy trong thời gian học đại học đều đã hắn tính toán sẵn. Cố Thời Sênh mười chín tuổi đã có sự thành thục và chín chắn hiếm thấy xuất hiện ở tuổi trẻ, tất cả những công sức của hắn đều là vì có thể tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt trong thế giới đông đúc nhân tài sau khi tốt nghiệp, như hắn có thể tự do lựa chọn công việc trong tương lai của mình.
Kế hoạch của Cố Thời Sênh chính là tốt nghiệp ổn định sẽ kết hôn với tôi. Đây chính là điều mà tôi rất ít khi nghĩ tới, có lẽ là do ảnh hưởng của tính cách lo lo mất nên không quá hi vọng vào tương lai, hoàn toàn không ngờ đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận đến .
Nói thật, tôi cảm muốn rơi nước mắt rồi.
Tuổi trẻ bồng bột cũng , niềm tin bất chấp cũng , ít nhất vào giờ phút này, tôi thật sự tin, tương lai của hắn nhất định sẽ có tôi. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi nguyện ý bước tới tương lai có trong đó.
6
Lâm Ngữ Kỳ rút lui khỏi cuộc thi.
Ngay cả khi tôi đã tôi không bận tâm, Cố Thời Sênh vẫn kiên trì với quyết định của mình, khiến chúng tôi không ngờ chính là, ta lại chủ rời đi trước khi Cố Thời Sênh đề cập đến.
Không đến mức đấy chứ? Chẳng lẽ một bài hát thật sự có lực sát thương lớn đến như ?
Trong mấy ngày thanh tịnh khó , tôi bỗng nhiên bị tin nhắn của Từ Quân Nhã oanh tạc, không ngừng khóc lóc lại gặp phải tra nam.
Tôi đỡ trán, với chuyện này cũng đã là kinh nghiệm đầy người, “Với thể chất thu hút tra nam này của cậu, đây cũng coi như bình thường.”
“Không, cậu không hiểu! Cậu không hiểu nỗi đau bị tổn thương này đâu!” Cô ấy vô cùng đau đớn.
“Được , là tớ không hiểu. Lần này lại sao ?” Tôi bình tĩnh ngồi xuống, chuẩn bị nghe ấy kể lại sử.
“Lần này tớ phải gặp cậu chuyện trực tiếp mới !”
“Cậu muốn tới đây?” Tôi có chút nghi hoặc, dù sao trường của Từ Quân Nhã cách trường tôi một nghìn kilomet có thừa.
“Đúng!” Cô ấy trả lời rất chắc chắn, “Không nữa, tớ phải lên máy bay rồi. Chi Chi bảo bối, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!”
“Khoan khoan, cậu nghiêm túc đấy hả?”
Nhưng cho dù tôi có gửi thêm bao nhiêu tin nhắn nữa, cũng không nghe thấy Từ Quân Nhã trả lời.
Ặc, đồng chí Từ Quân Nhã, lần này cậu chơi lớn sao?
Bốn giờ sau, tôi thành công nhặt một Từ Quân Nhã vừa bước xuống máy bay.
Nhìn lớp trang điểm tinh tế xinh đẹp như trước đây của ấy, tôi vừa tức giận vừa buồn , “Cậu thật sự không hai lời đã bay thẳng đến đây?”
“Đúng, không phải là vì nhớ cậu sao?” Cô ấy chạy tới ôm tôi, nhỏ giọng , “Dù sao cũng có người bao mà.”
“Cái gì?” Tôi không nghe rõ lắm, hỏi lại, “Lại là người theo đuổi khác?”
Bạn trai cũ khi theo đuổi ấy chính là phong thái, chỉ cần nghe ấy muốn đi đâu, sẽ không hai lời chạy đi đặt vé.
“Không.” Từ Quân Nhã ngắn gọn kết thúc đề tài, “Tớ vất vả lắm mới đến đây một chuyến, cậu định chiêu đãi tớ thế nào?”
“Cậu tới bất ngờ quá, tớ chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Tôi lướt điện thoại xem các khách sạn gần trường, bởi vì đang là kì nghỉ, giá cả có chút đỏ mắt.
“Hay đêm nay tớ đến ký túc xá của cậu?” Cô ấy gợi ý, “Trường cậu có cho phép người ngoài vào không?”
“Vào thì vào , chỉ là, cậu không ngại chật sao?” Giường ký túc xá tương đối nhỏ, hai người trưởng thành nằm không khỏi hơi khó khăn.
“Không sao không sao.” Cô ấy tỏ vẻ không để ý.
Cũng may hôm đó Tinh Thần đi chơi với trai, một giường để trống, Từ Quân Nhã liền thuận lợi tá túc trong ký túc xá của chúng tôi.
Hôm sau, tôi vốn muốn đưa ấy đến điểm du lịch trong thành phố, không ngờ Từ Quân Nhã nhất định muốn đi thăm trường học của tôi, tôi không còn cách nào, đành dẫn ấy đến căn tin ăn sáng trước.
“Nói đi, lần này là xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
Sau một đêm đánh giá, xem ra vấn đề cảm của ấy không nhỏ đâu.
“Tra nam không phải đều là một dạng sao?” Cô ấy thản nhiên , “Nhưng còn cậu, đến giờ vẫn chưa chịu gì với tớ.”
“Nói gì?” Tôi cũng không cảm thấy cuộc sống của tôi có vấn đề gì.
“Đương nhiên là Lâm Ngữ Kỳ rồi! Dù sao cũng là người quen cũ, chuyện phấn khích như mà tớ chỉ có thể biết qua miệng người khác!” Từ Quân Nhã u oán tôi, “Tề Hàn Chi, có phải cậu không định cho tớ không?”
“Còn không phải tớ sợ chạm đến vết thương cũ của cậu sao?” Trước đây khi ấy chia tay với Giang Thần Hạo đã khổ sở biết bao nhiêu, không ai hiểu rõ hơn tôi, “Lại , Lâm Ngữ Kỳ lại không thể gì tớ.”
Từ Quân Nhã nghe liền hung hăng vỗ bàn, “Chuyện đó đã qua bao lâu rồi, cậu còn sợ tớ sẽ đau lòng sao? Còn không thể gì cậu, ta đã tính kế lên đầu cậu rồi, cậu còn có thể nhẫn nhịn sao?!”
Bạn thấy sao?