Trăng Sáng Rọi Chân [...] – Chương 9

“Cậu nhỏ thôi.” Hành của ấy đã bắt đầu khiến người ta ghé mắt, tôi cũng có chút ngượng ngùng, “Cô ta chỉ là một bệnh nhân tâm thần, mà Cố Thời Sênh lại không thích ta, ta căn bản không thể ảnh hưởng đến chúng tớ.”

 

“Cậu đang khoe khoang với tớ đấy hả? Thế nào? Chẳng lẽ phải chờ tới lúc ta cướp đi Cố Thời Sênh cậu mới muốn mắng ta một tiếng tiểu tam? Cố Thời Sênh không thích ta, ta có thể đến trước mặt hắn xấu cậu! Cậu đổi nghề ninja rùa rồi hả? Thế này cũng có thể nhịn ?”

 

“Không phải lúc trước cậu cũng không trách ta sao?” Tôi là cảm thấy không nhất thiết, đấu với ta chỉ hạ thấp bản lĩnh của tôi mà thôi.

 

“Chuyện đó còn không phải Giang Thần Hạo rất khốn nạn sao? Hỏa lực đã dồn cả vào tra nam, nên tớ mới không thèm để tâm đến tồn tại của tiểu tam.”

 

“Vậy hả?” 

 

Từ Quân Nhã của khi ấy và Từ Quân Nhã của hiện tại có chút khác biệt. Nghe nếu một không bị khiến cho suy sút, nhất định sẽ có một tương lai càng thêm rạng ngời, gặp một người tốt hơn, nhất định sẽ tự tin tỏa sáng.

 

“Nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc, năm ấy không nhân cơ hội lĩnh giáo nàng sen trắng này, bệnh trầm cảm của ta đã khá hơn chưa?” Từ Quân Nhã biểu lộ vài phần hoài niệm.

 

“Tớ thấy ta không giống bị trầm cảm mà nên là vọng tưởng mới đúng.” Tôi bỗng nhiên cảm thấy năm ấy khi ta tiếp cận với Giang Thần Hạo cũng dường như đang đóng vai một nhân vật nào đó.

 

“Đi nào, chúng ta tìm trà xanh này ôn chuyện một chút.” Từ Quân Nhã bắt đầu hào hứng, “Thù mới hận cũ tính luôn một lượt!”

 

“Cậu định gì?” Cuối cùng tôi cũng cảm nhận mục đích chuyến đi này của nàng không tinh khiết lắm, “Cậu cứ ăn xong cơm đã, Lâm Ngữ Kỳ đâu phải muốn tìm là tìm .”

 

“Cô ta đang ở đây nha.” Từ Quân Nhã chỉ vào một góc của căn tin.

 

Tôi quay đầu lại, đúng là Lâm Ngữ Kỳ, bên cạnh chính là nam sinh ở KTV lần trước.

 

“Đi thôi!” Từ Quân Nhã kéo tôi dậy, đi tới trực tiếp ngồi xuống đối diện với hai người kia.

 

“Chào, đã lâu không gặp!” Từ Quân Nhã tươi , tôi chỉ cảm thấy nụ này của ấy kẹp theo không ít dao găm đâu.

 

“Cô là?” Lâm Ngữ Kỳ tôi một chút rồi mới sang ấy, không biết là thật sự không nhớ, hay do Từ Quân Nhã thay đổi quá nhiều nên ta không nhận ra.

 

“Ồ, không biết tôi cũng không sao, chắc chắn biết trai cũ Giang Thần Hạo của tôi chứ?” Từ Quân Nhã tốt bụng nhắc nhở.

 

Sắc mặt Lâm Ngữ Kỳ lập tức thay đổi, “Chúng tôi đã lâu không liên lạc.”

 

“Vì sao?” Từ Quân Nhã tỏ vẻ kinh ngạc, “Không phải các người còn từng cùng nhau chọn trường đại học, mơ mộng về tương lai, cân nhắc xem nên mở một quán cà phê hay một tiệm bánh mì sao? Những nguyện vọng đó sảy thai hay sinh non ?”

 

“Đã lâu rồi, tôi không nhớ nữa.” Lâm Ngữ Kỳ trả lời.

 

“Cô không nhớ hả, yên tâm, tôi đều giúp nhớ cả rồi! Tôi còn nhớ vì chuyện này mà Giang Thần Hạo tôi thực dụng, hắn bảo tôi quá mệt mỏi, chỉ có mới có tiếng chung với hắn, dù sao tam quan của hai người cũng là nhất trí, đúng không? Hai người không ở bên nhau đúng là đáng tiếc.”

 

Không thể không , năng lực âm dương quái khí của Từ Quân Nhã đúng là thượng thừa.

 

“Tôi thấy các người không phải đến đây ăn cơm mà là đến để sự!” Nam sinh đi cùng ta không nhịn nữa, quyết định đứng ra hộ hoa sứ giả.

 

“Vậy thì sao?” Tôi liếc hắn một cái, “Chúng tôi có đến cậu chắc?”

 

“Không đến tôi, tôi cũng không quen người ta đi bắt nạt người khác!” Hắn chính khí lẫm nhiên .

 

“Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi bắt nạt ta? Lại , cậu bị người ta cướp đi, cậu vẫn còn có thể tâm bình khí hòa bao dung giảng đạo với tiểu tam sao?” Sao tôi không biết thế giới này có nhiều hiệp khách như ?

 

“Cô!!!” Hắn chỉ tay vào tôi.

 

“Ai nha, soái ca đừng nổi giận.” Từ Quân Nhã nhẹ nhàng nắm ngón tay của hắn lại, đẩy về phía hắn. 

 

“Chúng ta chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với Lâm tiểu thư mà thôi, sao có thể là bắt nạt ta ? Cô ta còn bị trầm cảm, nếu chẳng may chọc cho ta lên cơn tự tử, chúng tôi không chịu đâu.

 

Đúng rồi, không biết cậu và Lâm tiểu thư quen nhau thế nào ? Cậu không biết ta và trai cũ của tôi lãng mạn biết bao nhiêu đâu. Khi đó trường trung học không cho học sinh mang điện thoại, trai cũ của tôi đã mượn điện thoại của để chơi, lại trùng hợp người kia quen Lâm tiểu thư, hai người bọn họ mới có dịp nhận thức mà tán gẫu. Sau khi biết người kia thân với trai cũ của tôi, Lâm tiểu thư liền chủ khơi gợi quá khứ của mình, nào là rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng, trầm cảm mức độ nhẹ, đúng là một yếu đuối cần bảo vệ nha!

 

Chắc cậu cũng biết, nam sinh ai lại không muốn thể hiện bản lĩnh phái mạnh chứ? Vừa vặn gặp một đáng thương như , ai lại kìm lòng mà không an ủi vài câu? Nếu không phải ta chủ ra, chúng tôi cũng không biết hoàn cảnh của ta tội nghiệp đâu! Sau khi quen trai cũ của tôi, bọn họ ngày càng chuyện thường xuyên hơn, số lần gặp mặt còn nhiều hơn danh chính ngôn thuận là tôi mấy lần! Quan trọng là ấy rất biết cách khiến người ta rung , ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, vì mới tặng cả trai cho ta. Tiếc là ấy lại không muốn, quả là một tốt bụng hiểu chuyện!”

 

Tôi không ngờ Lâm Ngữ Kỳ và Giang Thần Hạo lại quen nhau như .

 

Sau khi nghe xong, sắc mặt nam sinh kia nửa xanh nửa trắng, không biết Lâm Ngữ Kỳ ở trước mặt hắn có phải cũng là những chiêu này không. 

 

Đúng lúc này điện thoại của nam sinh reo chuông, hắn liền đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

 

Trên bàn ăn chỉ còn lại ba người, Lâm Ngữ Kỳ không giả bộ nữa, “Rốt cuộc các có ý gì?”

 

“Có ý gì?” Diễn xuất ngây thơ vô tội của Từ Quân Nhã tốt hơn ta nhiều, nâng cằm chớp mắt, “Đương nhiên là ôn chuyện cũ với rồi!”

 

“Vậy thì không ý nghĩa gì cả.” Cô ta , “Giữa tôi và Giang Thần Hạo không có gì, chúng tôi thật sự không ở bên nhau.”

 

“Sao lại không ý nghĩa ? Tôi cảm thấy rất thú vị đấy chứ! Các người có ở bên nhau hay không thì liên quan gì đến tôi? Đã không tính toán lâu dài còn chạy đến ghê tởm tôi, bây giờ còn định diễu võ giương oai ghê tởm cả Chi Chi bảo bối nhà tôi, Lâm Ngữ Kỳ, liêm sỉ của đâu?”

 

“Tùy các nghĩ, tôi chỉ chuyện tôi muốn , tôi không thẹn với lương tâm!” Cô ta trả lời rất đúng hợp lý.

 

“Đúng rồi, chỉ những chuyện muốn , tư duy của trà xanh có khác! Chuyện muốn chính là ghê tởm người khác! Đúng là không biết xấu hổ!”

 

Theo một góc độ nào đó, ta vừa ích kỷ lại còn ảo tưởng thế giới xoay quanh mình.

 

“Từ Quân Nhã, chuyện này đã qua lâu như , không phải các người cũng đã chia tay sao?”

 

“Đúng, thì sao? Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn cho tôi thấy rõ bộ mặt thật của tra nam?” Từ Quân Nhã hỏi ngược lại, “Lâm Ngữ Kỳ, lúc trước tìm mọi cách để tiếp cận Giang Thần Hạo, sau đó lại không muốn ở bên ta, đúng là khiến tôi khó hiểu. Nhưng nhờ có Chi Chi bảo bối, tôi đã biết vì sao rồi!”

 

“Hiện tại các người không còn liên hệ với nhau nữa đúng không?” Từ Quân Nhã cố ý ghé sát vào ta, từng chữ một, “Cũng phải thôi, ánh trăng sáng nào có chuyện chủ đi liên lạc với một người chứ? Đây là muốn niêm phong trí nhớ vĩnh viễn cất vào một góc, nếu còn tiếp tục xuất hiện, như sẽ không phải là ánh trăng sáng nữa, đúng không?”

 

Lâm Ngữ Kỳ không trả lời.

 

“Các người không liên hệ, tôi thì có.” Từ Quân Nhã tiếp, “Thời gian trước Giang Thần Hạo chủ tìm tôi, đoán thử xem vì sao nào? Hắn muốn gương vỡ lại lành với tôi, còn giải thích rất nhiều chuyện, cái gì mà tuổi trẻ xốc nổi, ma quỷ ám ảnh, hai mắt nhất thời bị mù, còn son sắt cam đoan lần này tuyệt không hai lòng, hắn đã block tất cả phương thức liên hệ của . Cô , tôi có nên tha thứ cho hắn không?”

 

Lâm Ngữ Kỳ siết chặt điện thoại, đôi môi mím mặt, khuôn mặt tối sầm.

 

“Không tin? Có cần tôi gửi ảnh chúng tôi chuyện cho xem không? Hoặc là nhắn tin hỏi hắn, xem có thấy dấu chấm than đỏ chót không.” Từ Quân Nhã xong liền bắt đầu mở điện thoại ra giao diện chat.

 

Lâm Ngữ Kỳ không tin tưởng lắm, mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm. Thấy sắc mặt ta sau khi vào vòng bè, tôi lập tức đoán ra kết quả.

 

Cô nàng Từ Quân Nhã này, đúng là người tru tâm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...